Trên tay Lưu Diệp còn nắm cái đế của chụp đèn. . . . . .
Miệng cô há to.
Rất nhanh, cô liền chú ý tới những miểng vụn thủy tinh nhỏ ở trên tóc của Khương Nhiên, cô nhanh chóng nhảy từ trên giường xuống, vội vàng giúp Khương Nhiên phủi sạch những miếng vụn thủy tinh ở trên tóc, sau khi làm xong, cô lại cẩn thận tách tóc của anh ra, muốn kiểm tra giúp anh xem bên dưới có bị thương không.
Chỉ là sau khi kiểm tra xong, rốt cuộc Lưu Diệp cũng thở phào nhẹ nhõm, Khương Nhiên này thật đúng là cường tráng, cô đánh một cái nặng như vậy, thủy tinh cũng tan nát thành từng mảnh, vậy mà anh lại giống như không có chuyện gì.
Mới vừa rồi thật sự là cô đã bị hù chết!
Chỉ là cô vẫn rất đau lòng, mới vừa rồi cô đã dùng tất cả sức lực để đánh, cô hối hận nói thẳng: “Đánh anh đau không? Em không biết người đi vào là anh. . . . . .”
Vừa nói Lưu Diệp vừa giúp Khương Nhiên cầm chụp đèn trên đầu xuống.
Chỉ là Khương Nhiên phản ứng là lạ, anh cũng không vui vẻ sau khi nhìn thấy cô.
Lúc Lưu Diệp đang đến gần anh, anh cũng không cử động, đợi cô lấy chụp đèn xuống, rốt cuộc Khương Nhiên mới cử động.
Chỉ là động tác kia cũng không bình thường, anh chợt ngẩng đầu lên nhìn cô, nhìn vào ánh mắt của cô giống như muốn xác nhận.
Lưu Diệp bị anh nắm rất đau, tầm mắt của anh dò xét ở trên người cô, không ngừng nhìn.
Lưu Diệp bị anh hù sợ.
Nhưng rất nhanh, Khương Nhiên kỳ lạ này quả thật đã dừng lại, đã xác nhận được người này chính là người anh muốn tìm, anh dùng lực ôm lấy cô.
Lưu Diệp cảm thấy dường như mình đang bị kiềm chặt, nửa buổi cô cũng không nhúc nhích được chút nào.
Điều duy nhất cô cảm thấy được là nhịp tim mạnh mẽ của Khương Nhiên.
Gặp lại trong hình dạng kỳ lạ như vậy, rốt cuộc Lưu Diệp ngơ ngác cũng tỉnh táo, tim của cô cũng đập thình thịch theo.
Cô cố gắng thoát ra khỏi ngực của anh, cô nhìn lại anh, cô đưa tay ra, vuốt ve khuôn mặt của Khương Nhiên.
Chỉ một lần Lưu Diệp cũng biết trên người anh thay đổi, anh gầy.
Kể từ sau khi hai người ở chung một chỗ, không thể nói Khương Nhiên mập lên, nhưng khí sắc trên mặt luôn luôn rất tốt, sờ vào cũng mềm mại, bây giờ khí sắc của Khương Nhiên thật sự không tốt, người trông cũng gầy hơn rất nhiều.
Lần này Lưu Diệp càng đau lòng hơn, cô ôm anh lại, tựa đầu vào ngực anh, cô đã khiến cho anh lo lắng. . . . . .
Cô nỉ non: “Có thể được nhìn thấy anh một lần nữa, thật tốt. . . . . . em nhớ anh và con, em nhớ hai người muốn chết!”
Vừa lúc đó, Lưu Diệp chợt nghe truyền đến tiếng bước chân rất huyên náo từ bên ngoài, hình như còn có một vài người thét chói tai, cô lập tức căng thẳng.
Thật may là trong đó không có tiếng súng, nếu không nhất định cô sẽ lo lắng gần chết.
Cô vội vàng tránh ra khỏi ngực Khương Nhiên, vội vàng giải thích với Khương Nhiên: “Khương Nhiên, chuyện không nghiêm trọng như anh nghĩ, những người đó cũng không phải là người xấu, bọn họ không muốn làm hại đến em. . . . . .”
Khương Nhiên không mở miệng nói chuyện, anh yên lặng nhìn chằm chằm vào một chỗ ở trên cổ của cô, chân mày hơi nhếch lên một chút, sau đó vẻ mặt đã khôi phục lại bộ dạng kia.
Lưu Diệp hiểu rất rõ vẻ mặt bình tĩnh này của anh thì sẽ chỉnh người ta đến kêu cha gọi mẹ.
Cô vội vàng cầu xin: “Chuyện như vậy anh thật sự đừng xúc động! Em cũng giận bọn họ, nhưng anh xem!”
Vừa nói Lưu Diệp vừa lui một bước, đi theo lượn lờ ở trước mặt anh, sau đó giơ lên cánh tay làm một động tác, còn kéo tay của anh sờ mặt của mình: “Anh xem em không sao đó thôi! Thật ra thì bọn họ vẫn chiêu đãi em ăn uống rất tốt, không làm khó em chút nào. . . . . . Hơn nữa bọn họ làm tất cả cũng là vì uy hiếp anh, cũng không phải vì tư lợi cho chính bọn họ. . . . . .”
“Anh biết rồi.” Khương Nhiên cũng không đáp lại lời của cô, dường như không nhịn được, anh chợt kéo cô qua, bế cô lên.
Hai chân vừa rời khỏi mặt đất, cả người Lưu Diệp cũng hoảng sợ, cô vô ý thức ôm sát cổ của Khương Nhiên.
Động tác của Khương Nhiên rất nhanh, anh bước nhanh đi ra khỏi phòng ngủ, xuyên qua phía ngoài hành lang, sau đó rất nhanh đã đi tới đại sảnh sáng như ban ngày.
Lúc này đại sảnh đã là một mảnh hỗn độn, bất kể là chuyên gia Tâm Lý Học ban ngày hướng dẫn tâm lý cho cô, hay là những bác gái chăm sóc cô ăn cơm, còn có một vài con cháu của Điền Thất thích xen vào chuyện của người khác cũng đều bị đẩy tới tụ tập cùng một chỗ.
Có lẽ là từng có đánh nhau, lúc bị Khương Nhiên ôm đi qua đại sảnh, Lưu Diệp nhìn thấy trên mặt vài người cũng chảy máu.
Chỉ là những người đó không có một người nào cầu xin tha thứ. . . . . .
Trên mặt đất có đồ trang sức bị đánh nát, có bàn ghế bị bể tan tành.
Tất cả mọi người đang yên lặng chờ đợi sự trả thù kinh khủng của Ma vương.
Ngay từ lúc bọn họ quyết định làm chuyện này, cũng biết mình sẽ gặp phải chuyện gì, nhưng bọn họ vẫn vì tổ tiên mà nguyện làm chuyện đánh bạc với tính mạng của mình. . . . . . Vì giải phóng người phụ nữ đã từng giúp tổ tiên của bọn họ, đây là đạo nghĩa của gia tộc Điền Thất bọn họ!
Lưu Diệp lại không thể trơ mắt nhìn những người này xui xẻo bị đổ máu, cô không thích những người này lo chuyện bao đồng, nhưng Khương Nhiên quá đen tối.
Lúc ở trên đường, Lưu Diệp không ngừng xin Khương Nhiên: “Khương Nhiên, anh đừng tức giận, cũng đừng kích động, thật ra chuyện này là Tiểu Điền Thất làm, cậu ấy cho là em không hạnh phúc, cho nên tìm con cháu của cậu ấy giúp em một chút mà thôi, chỉ là một chuyện đen đủi, nghĩ kĩ lại còn có thể cảm thấy buồn cười. . . . . . Những người đó thật sự không đáng giá để làm bia đỡ đạn cho anh đánh giết như vậy!”
Khương Nhiên vẫn không trả lời cô, sau khi anh đi ra đến bên ngoài, lúc này Lưu Diệp đã nhìn thấy máy bay chiến đấu đã sớm đậu đầy trước sân cỏ.
Khương Nhiên ôm cô đi tới phía trước, Quan Chỉ vẫn một mực chờ ở bên ngoài, sau khi nhìn thấy, lập tức chạy tới mở cửa máy bay chiến đấu này ra.
Mặc dù Khương Nhiên đi bộ rất nhanh, nhưng động tác để Lưu Diệp xuống cũng rất nhẹ, anh cẩn thận đặt cô ở trên chỗ tay lái phụ.
Khi anh rút ra cánh tay ra, Lưu Diệp vội vàng nắm tay anh, nôn nóng khóc lên cầu xin: “Khương Nhiên, anh đừng kích động. . . . . . Đừng làm những người đó bị thương. . . . . .”
Khương Nhiên yên lặng rút tay mình ra.
Lưu Diệp nhìn anh lại xoay người đi về phía đại sảnh, lòng của cô cũng níu chặt.
Cô nhanh chóng hỏi thăm Quan Chỉ bên cạnh: “Quan Chỉ, không phải là Khương Nhiên đi bắn chết những người đó chứ?”
Quan Chỉ ở một bên nghiêm túc nói: “Không đâu, phu nhân.”
Vào lúc Lưu Diệp đang muốn thở phào, Quan Chỉ đã nói: “Thủ lĩnh cố ý phân phó, không thể bắn chết những người này, anh ấy muốn dùng cái loại nhà ma đó xử tử bọn họ, vì chuyện này thủ lĩnh còn cố ý cầm theo một cái chùy cỡ lớn.”
Đâu Lưu Diệp lập tức ‘ong’ một tiếng, cô sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, lòng dạ cô rối bời nhảy ra ngoài máy bay chiến đấu, trong miệng càng thêm kích động kêu lên: “Tôi...tôi phải đi ngăn cản Khương Nhiên. . . . . .”
Nhiệm vụ của Quân Chỉ là trông chừng phu nhân cho thật kỹ, anh ấy đang suy nghĩ phải ngăn cản Lưu Diệp như thế nào, Quan Chỉ liền cảm thấy bên cạnh có người nhích tới gần, chỉ là tầm mắt của anh ấy đều ở trên người Lưu Diệp, dù sao thì phản ứng vẫn chậm nửa nhịp.
Chờ đến lúc phản ứng lại, người kia cũng đã bổ một phát, đánh cho anh ấy hôn mê.
Lưu Diệp cũng bị người bên ngoài này dọa sợ, cô nhanh chóng nhìn về phía người kia.
Rất nhanh cô đã nhận ra người nọ, ở dưới quân phục, mũ nón của binh lính, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc.
Mới vừa rồi cô còn buồn bực, tại sao không thấy Dã Thú ở trong đám người đó, thì ra là Dã Thú thông minh như vậy, đã thay quân phục ẩn núp tiến vào Khương Gia Quân!
Lưu Diệp cũng thấy rất may mắn, cô đang suy nghĩ để cho anh ta tranh thủ thời gian bỏ chạy.
Dã Thú nhỏ giọng nói với cô: “Điện hạ, thật xin lỗi, tôi muốn làm phiền ngài đi xuống, dùng ngài tới để trao đổi những người đó với Khương Nhiên. . . . . .”
Nhìn dáng vẻ Dã Thú móc dao ra.
Lưu Diệp nghe một cái đã hiểu rõ, đây là Dã Thú muốn dùng cô làm con tin đi giải cứu những người kia sao?
Cô cũng đang suy nghĩ đi cứu những người đó đấy.
Lưu Diệp lập tức nói: “Không thành vấn đề, tôi sẽ giúp anh. . . . . .”
Đến lúc này, có vài người bên ngoài đã nhận thấy được bọn họ có gì đó không đúng, Dã Thú cũng không có thời gian dư thừa làm cái gì, chỉ gác dao lên cổ của Lưu Diệp trước.
Bởi như vậy những người đó, ai cũng không dám xông lên phía trước.
Lúc Dã Thú nửa ôm cô đi vào bên trong, trong lòng Lưu Diệp rất không chắc chắn, ai cũng biết Khương Nhiên là người không thỏa hiệp, người đàn ông kia vốn không biết cái gì là thỏa hiệp?
Chứ đừng nói là chuyện bị người uy hiếp như thế này. . . . . .
Nhưng tình thế trước mắt khẩn cấp, hoàn toàn không để cho cô suy nghĩ nhiều, Lưu Diệp chỉ có thể phối hợp với Dã Thú, một đường giống như bị ép buộc, động tác không được tự nhiên đi vào bên trong.
Sau khi đi vào đại sảnh, Lưu Diệp căng thẳng đến mức cũng không biết đã đi đường nào.
Hơn nữa hiển nhiên đám Khương Nhiên cũng đã biết tin tức, bọn cô mới vừa vào đến bên trong.
Đám Khương Nhiên liền ra đón.
Đối mặt với nét mặt của Khương Nhiên, lòng Lưu Diệp liền lộp bộp một tiếng, Khương Nhiên có thể ngụy trang thành dáng vẻ chẳng hề để ý. . . . . .
Nhưng mà dáng vẻ bây giờ tuyệt đối không phải là ngụy trang là có thể làm ra được, nhưng đối mặt với đôi mắt của Khương Nhiên, Lưu Diệp liền cảm thấy tim rất lạnh rất lạnh.
Nét mặt Khương Nhiên không hề lo lắng hay căng thẳng, thậm chí lúc này trên mặt anh còn có không vui, sau khi nhìn thấy bọn họ, Khương Nhiên càng thêm cau mày nhìn cô và Dã Thú ở sau lưng cô.
Trái lại, Dã Thú rất chuyên nghiệp, đến lúc đã đến gần chỗ này, Dã Thú từ từ dùng dao găm ra dấu ở trên cổ cô, giọng nói càng thêm tao nhã, vô cùng lễ độ và khách sáo: “Làm phiền ngài thả người được không? Như vậy tôi cũng sẽ buông cô ấy ra.”
Lưu Diệp cũng vội vàng phối hợp kêu lên: “Khương Nhiên, nhất dạ phu thê bách nhật ân (*),anh xem ở phần của tiểu bảo bối. . . . . .”
(*) Nhất dạ phu thê bách nhật ân: Một khi đã thành quan hệ vợ chồng, tình cảm thâm sâu bao lâu cũng không suy giảm.
Khương Nhiên bình tĩnh nhìn bọn họ, Lưu Diệp liền cảm thấy dường như anh giật giật dưới khóe miệng.
Đây có thể là ngoài ý muốn, Lưu Diệp không trông cậy vào việc anh sẽ lo lắng, đau khổ, hơn nữa cô từng có kinh nghiệm, người đàn ông này, gặp lúc bị uy hiếp, thì ngược lại sẽ tự động thử hạ thái độ một chút. . . . . . Thế nhưng Khương Nhiên. . . . . . đều khiến cho cô cảm thấy là lạ!
Cô nhìn những người trong tay Khương Nhiên, còn có những cái búa lớn kinh khủng kia. . . . . .
Lưu Diệp lại nhìn đám người xui xẻo bị trói kia một chút, chuyện những con cháu Điền Thất ghét là ghét, nhưng không có người theo đuổi lợi ích . . . . . . Gặp phải chuyện như vậy. . . . . . Nghĩ như thế nào cô cũng cảm thấy rất băn khoăn.
Nghĩ như vậy Lưu Diệp cũng không đếm xỉa đến nữa rồi, rồi nàng bất chợt kích động, đưa tay phải với tới vị trí của con dao, cô biết có lẽ Dã Thú sẽ không để cho cô thật sự bị thương, nhưng nếu như không thấy một chút máu, Khương Nhiên. . . . . . sẽ không dễ dàng thỏa hiệp. . . . . .
Cô chỉ có thể làm bộ phản kháng, quả nhiên cô vừa mới sờ soạng, rất nhanh lưỡi dao sắc bén đã cắt qua cánh tay của cô.
Chắc chắn Dã Thú sau lưng cô cũng bị động tác của cô làm cho hoảng sợ, động tác liền dừng một chút.
Lưu Diệp dùng sức túm lấy lưỡi dao, cô cũng sợ làm rối động tác của Dã Thú, rất nhanh cô lại lập tức buông ra, chỉ là trên tay vẫn chảy ra không ít máu, nhỏ giọt xuống đất, rất nhanh đỏ một mảng nhỏ. . . . . .
Hơn nữa động tác mới vừa rồi của cô quá kịch liệt, ngay cả gò má, cổ của cô cũng máu kia nhuộm đến. . . . . .
Vừa lúc đó, rốt cuộc Khương Nhiên vẫn yên lặng mới lên tiếng, rất nhanh anh đã hô một tiếng: “Đủ rồi.”
Anh quay đầu đi, nhanh chóng phân phó thuộc hạ: “Thả người ra, sắp xếp máy bay trên không cho bọn họ . . . . .”
Sau đó Khương Nhiên cũng không liếc nhìn cô một cái, quay đầu bỏ đi.
Chuyện về sau, chính là con cháu của Điền Thất, còn có mấy người giúp đỡ lần lượt được thả ra, sau đó mọi người đều được sắp xếp lên máy bay trên không.
Cuối cùng Dã Thú cũng buông cô ra. . . . . .
Chỉ là chờ đến lúc Lưu Diệp trao đổi theo nguyên tắc, sau khi được đổi trở lại, Khương Nhiên cũng không đến đây xem cô.
Sau khi được tổ người điều trị băng bó đơn giản, Lưu Diệp khó chịu nấp ở trong chòi gác.
Ngược lại, không qua bao lâu, Quan Chỉ đã đi tới bên cạnh cô, nhìn cô muốn nói lại thôi.
Trong lòng Lưu Diệp cũng rất không thoải mái, vì cứu những người đó, Dã Thú còn đánh Quan Chỉ ngất xỉu. . . . . .
Nghĩ đến đây, Lưu Diệp liền tràn đầy áy náy nói: “Mới vừa rồi anh không bị gì chứ. . . . . .”
Quan Chỉ nhìn cô một lát, muốn nói lại thôi, rốt cuộc cũng không nhịn được nhắc nhở: “Phu nhân, lần này điều động mẫu máy bay C57, ngài biết loại máy bay chiến đấu này có một chức năng. . . . . .”
Lưu Diệp buồn bực nhìn về phía Quan Chỉ, Quan Chỉ phổ cập những thứ đồ này cho cô làm gì.
“Đó chính là loại máy bay chiến đấu kiểm soát máy tính, có thể theo dõi, nghe trộm bất kỳ âm thanh, hình ảnh gì của máy bay trên không trong vòng 500m xung quanh, còn có thể tự động loại bỏ bất kỳ tình huống nguy hiểm nào. . . . . . Cho nên. . . . . .”
Thấy Lưu Diệp còn chưa hiểu ra, Quan Chỉ chỉ đành phải dùng lời đơn giản nói: “Cho nên cô kết hợp với đối phương làm chuyện lừa gạt thủ lĩnh, uy hiếp thủ lĩnh thả người. . . . . . Thật ra thì lúc thủ lĩnh ở bên trong phòng, cũng đã biết rồi. . . . . .”
Lưu Diệp haiz một tiếng.
Cô không thể tin được trả lời: “Nhưng Khương Nhiên. . . . . . Còn là. . . . . .” Thả người. . . . . .
Anh biết là giả mà vẫn thả sao?
Quan Chỉ nhìn cô, chần chờ, rốt cuộc thì nói ra: “Tôi nghe sĩ quan bên trong nói, thật ra thì sau khi thủ lĩnh tiến vào đại sảnh lần nữa, đã thay đổi kế hoạch lúc đầu, chỉ muốn dọa những người đó một chút rồi rút lui. . . . . . Kết quả ngài. . . . . .”
Lưu Diệp sững sờ nhìn Quan Chỉ.
Quan Chỉ cũng không còn nói thêm gì nữa.
Lưu Diệp ngẩn ra nhìn chân của mình. . . . . .
Máy bay trên không rất vững vàng, cô biết Khương Nhiên đang ở trong gian phòng bên cạnh.
Máy bay trên không này có lớn hơn nữa thì cũng có giới hạn, cô chỉ cần đi qua mấy bước thì sẽ nhìn thấy được Khương Nhiên rồi. . . . . .
Cô do dự, rốt cuộc cũng đứng lên.
Dưới tình huống anh biết cô lừa anh, còn thả một con đường cho những người đó, cô cũng phải đi qua để nói lời xin lỗi cho chuyện này.
Lúc Lưu Diệp cúi đầu đi tới, Khương Nhiên đang ngẩn người nhìn phong cảnh bên ngoài.
Lúc này trời đã tối, thì ra là cho dù ở lục địa hay là trên bầu trời thì sao cũng đều trông như vậy . . . . . .
Lưu Diệp nghiêng đầu nhìn theo một lúc, cô thật sự không biết nên nói cái gì mới được, cô thật sự là xấu hổ đến không có đất dung thân.
Cô thận trọng đi tới bên cạnh Khương Nhiên, căng thẳng nắm chặt tay, kết quả không cẩn thận động tới vết thương.
Cô đau đến mức hít một hơi khí lạnh.
Có lẽ là Khương Nhiên nghe được tiếng vang, anh ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.
“Anh đã quen rồi.” Khương Nhiên nói xong, liền vỗ vỗ lên vị trí bên cạnh ý bảo cô ngồi xuống.
Lưu Diệp thành thật ngồi ở bên cạnh anh, cúi đầu nhận lỗi: “Em không biết. . . . . .”
Khương Nhiên không nghe cô nói chuyện, anh yên lặng đưa tay lên mặt cô.
Lưu Diệp lập tức bị tay của anh làm cho lạnh, cô giật mình vội vàng cầm tay của anh, tay của anh cũng quá lạnh rồi?
Cô sợ hãi vội vàng sờ sờ trán của anh, cũng may, trán của anh có nhiệt độ bình thường.
Cô thở dài một hơi, giữ tay anh trong lòng bàn tay của mình, chỉ là sao tay của anh lại lạnh như vậy. . . . . . hoàn toàn giống như mới vừa sờ qua băng. . . . . .
Cô cúi đầu, đang muốn hối lỗi thật tốt.
Chỉ nghe thấy Khương Nhiên nhàn nhạt mở miệng nói: “Không biết vì sao, sau khi nhìn thấy em bị dính máu, tay của anh liền vô cùng lạnh.”
Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt của cô, có lẽ là đã hiểu ra cái gì giống nhau: “Anh không muốn giúp em khám nghiệm tử thi, cũng không muốn phải nhìn thấy thi thể của em. . . . . .”
Ánh mắt của anh van xin nhìn cô: “Đừng dọa anh nữa, được không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]