Chương trước
Chương sau
Editor: V.O

Beta: voi còi

Sau khi nghe xong lời nói kia của Lưu Diệp, chuyên gia tâm lý học vẫn coi như dễ gần, viết chẩn đoán bệnh soàn soạt soàn soạt ở trên quyển vở rất nhanh: “Bệnh không nhẹ.”

Từ sau chuyện này, chuyên gia liền bắt đầu hệ thống tiến hành trị liệu cho Lưu Diệp.

Hoàn toàn chú tâm sắp xếp phương án trị liệu cho Lưu Diệp, trong đó còn có sự giúp đỡ trị liệu của đám bạn bè thân thích của Dã Thú.

Không ngừng tán gẫu nói chuyện, tiến hành các loại hướng dẫn, chẳng hạn như muốn biết nguyên nhân chính xác, phải hiểu tầm quan trọng của tự do bình đẳng.

Những con cháu đời sau của Tiểu Điền Thất cũng vô cùng ra sức, ở trên chuyện này quả thực tận tình khuyên bảo giống như cứu vớt người phụ nữ bị trượt chân này.

Nhưng chuyện này còn chưa tính, để cho cô có thể hiểu được tính tàn khốc của thế giới này, thỉnh thoảng bọn Dã Thú còn cố ý cho cô xem ti vi một chút, hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra ở thế giới này.

Hoạt động truy điệu ùn ùn kéo đến vẫn được tiến hành bừng bừng khí thế.

Lưu Diệp cũng không để ý những thứ kia như thế nào, nhưng chỉ cần vừa mở ti vi, cô sẽ tập trung tinh thần xem, xem đến mức mắt cũng đau xót, cô cũng không chịu bỏ qua một chút cơ hội nhỏ nào, cố gắng tìm bóng dáng của Khương Nhiên ở trên ti vi.

Nhưng cô tìm khắp tất cả các đài cũng không tìm được bóng dáng của Khương Nhiên.

Cô vô cùng muốn biết rốt cuộc Khương Nhiên ra sao rồi, lúc biết cô giả chết, Khương Nhiên sẽ có phản ứng gì.

Cô vừa nghĩ đến đã đau lòng muốn chết.

Sau khi đến thế giới này, kể từ khi bị phát hiện là phụ nữ, cô vẫn luôn ở bên cạnh Khương Nhiên, ngoại trừ mấy lần bị bắt cóc ra, mỗi ngày cô đi đâu cũng đều nói với Khương Nhiên.

Kết quả, cho dù cô cố gắng xem như thế nào, liều mạng tìm kiếm, từ đầu đến cuối vẫn không tìm thấy được một chút xíu tin tức của Khương Nhiên.

Chứ đừng nói là hình ảnh có liên quan đến Khương Nhiên.

Ngược lại, các tầng lớp xã hội càng ngày càng chú ý đến chuyện này, sau khi biểu đạt sự đau buồn và thương tiếc, những chuyện bát quái không hợp lúc cũng dấy lên.

Không bao lâu, Lưu Diệp nhìn thấy danh sách về phái nữ thật dài ở trên TV, khóe miệng của cô lập tức co rút.

Tên người trên danh sách đều là kết luận chủ quan của người dân, nhưng không thể ngăn nổi đó chính là chuyện bát quái người dân thích nghe nhất, cũng có thể đẩy cao tỉ lệ người xem ti vi.

Vì vậy rất nhanh đã có tin tức truyền thông làm bộ làm tịch mời một vài chuyên gia, giống như một kiểu giải trí, nói: “Mọi người đều biết chuyện này rất kỳ diệu, hiện giờ Khương Nhiên vẫn chưa tới ba mươi tuổi, chỉ là không thể không có tuổi tác, hơn nữa quyền lựa chọn trong tay anh ta còn chưa từng được sử dụng. . . . . . Mặc kệ nghĩ như thế nào thì sau đó người vợ tiếp theo của anh ta cũng được mọi người chú ý, chỉ là chuyện cô ấy sẽ thiên về xinh đẹp hay là học vấn thì rất khó nói. . . . . .”

“Nhưng theo tỷ suất điều tra ở trước mắt cho thấy, độ nổi tiếng của Khương Nhiên rất cao, kể từ sau khi bản thân anh ta lộ diện ở trước công chúng, không thể không nói đúng là Khương Nhiên hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu đệ nhất mỹ nam đương thời, hơn nữa bản thân anh ta còn là người đàn ông rất quả quyết. . . . . . Cho nên dù nghĩ như thế nào thì người đảm nhiệm làm vợ tiếp theo của anh ta cũng là ngàn dặm mới tìm được một. . . . . . Không, chắc phải là nghìn vạn dặm mới tìm được một. . . . . .”

Hơn nữa cũng ồn ào như thế, sau khi ùn ùn kéo đến thể hiện sự thương tiếc, rất nhanh đã không còn động tĩnh gì về việc cưới xin.

Cũng không biết bắt đầu như thế nào, ban đầu còn có một vài phụ nữ bày tỏ thương tiếc ở trên ti vi, tiếp đó đến phúng viếng, về sau thì có những phóng viên bát quái không có lương tâm đuổi theo chụp ảnh. . . . . .

Một vị phu nhân nào đó mập mờ tiến vào lãnh địa của Khương Gia Quân (quân đội của nhà họ Khương),sau đó chính là các loại lời đồn. . . . . .

Lưu Diệp vẫn dựa vào ti vi để hiểu biết tình huống ở bên ngoài, sau khi nghe những tin tức lộn xộn, lung tung này, không thể không tức giận.

Cảm giác kia cứ theo sát, cô đã phí sức để tìm ra các loại nguyên liệu nấu ăn, chua ngọt đắng cay cũng thử một lần, cuối cùng thì mồ hôi đầm đìa, bất chấp bị khói lửa hun đốt, có nguy cơ bị dao làm thức ăn cắt trúng, rốt cuộc cũng làm xong một bàn thức ăn ngon, đang định ngồi xuống thưởng thức, kết quả, vừa xoay người đi lấy chén đĩa, liền có một đám người không có lương tâm lấy cái ghế của cô đi. . . . . . Còn la hét muốn đổi người ăn!

Hãm hại như thế còn chưa đủ sao!

Không sợ giẫm đạp ngôi mộ của cô rồi không xây dựng lại được sao?

Nhưng mặc kệ những người đó kêu la như thế nào, Lưu Diệp tức giận là tức giận, trong lòng cũng không gấp gáp, không lo lắng.

Cô quá hiểu rõ Khương Nhiên là loại người gì, Khương Nhiên kia, đừng nói là những đại mỹ nữ thông minh, thanh nhã gì đó, đoán chừng anh cũng lười phải nhìn những người đó một cái. . . . . .

Người đàn ông đó chưa từng cúi đầu khi phải đối mặt với người phụ nữ duy nhất của thế giới này, bây giờ hài cốt của vợ còn chưa lạnh, nghĩ thế nào thì anh ta cũng sẽ không thay lòng nhanh như vậy.

Nhưng điều khiến Lưu Diệp cảm thấy kỳ lạ là, không đến hai ngày, chiều hướng trên ti vi đã thay đổi, người phát ngôn của Khương Gia Quân vẫn không chịu công bố tình hình, lại càng chủ động mở ra buổi họp báo, thậm chí còn có ý tuyên bố Khương Nhiên một lần nữa muốn làm lại từ đầu.

Lời nói kia đường hoàng, nhưng cũng thể hiện ra ý tứ rất rõ ràng. . . . . .

Người cũ thay người mới, bắt đầu lặp lại, hi vọng bắt đầu lại hành trình. . . . . .

Lúc Lưu Diệp đang xem ti vi, cũng không chỉ có một mình cô, còn có bọn Dã Thú làm bạn với cô.

Sau khi cô nghe được những lời đó, phản ứng đầu tiên là trề môi một cái.

Ngược lại, những người ở bên cạnh cô, đều nhìn cô với ánh mắt đồng cảm.

Sau khi bọn Dã Thú cùng nhau đi ra, đi tới trước mặt an ủi cô, cúi xuống nói với cô: “Lưu Diệp, tôi biết cô đã bị anh ta khống chế trong một thời gian dài, và không thể thật sự buông lỏng cảm xúc của mình, nhưng bây giờ cho dù cô có cảm xúc gì, cô cũng có thể trút hết ra ngoài. . . . . . Hơn nữa cô chỉ cần nhìn tôi thì sẽ hiểu, thế giới này vẫn có rất nhiều người quan tâm đến cô.”

Lưu Diệp lẳng lặng chờ anh ta nói xong.

Cô nhìn màn ảnh không nháy mắt, nhưng trong đầu lại nghĩ đến chuyện khác.

Cuối cùng, cô chần chừ một lúc mới lên tiếng: “Dã Thú, chuyện này rất không đúng, thật đấy! Không phải anh không biết Khương Nhiên là loại người gì, anh ấy không phải là kiểu người không có phụ nữ thì không sống nổi. . . . . . Anh ấy là người rất lý trí, phát biểu hiện tại của Khương Gia Quân quá kỳ lạ rồi! Chắc chắn anh ấy sẽ không làm như vậy, trừ khi là. . . . . .”

Dã Thú thở dài.

Lưu Diệp cũng đã nghĩ tới điều gì đó, nhất định là Khương Nhiên đã phát hiện ra chuyện gì, cô căng thẳng nắm chặt tay, sốt ruột nói: “Thủ thuật che mắt! Nhất định là chuyện này! Nhất định anh ấy làm chuyện này là vì để cho các anh buông lỏng cảnh giác! Người này rất đáng sợ. . . . . .”

Lưu Diệp thích Khương Nhiên, nhưng chút chuyện này vẫn rất rõ ràng, Khương Nhiên đó, đừng nói là trả đũa kẻ địch, anh không gây chuyện coi như là tốt rồi. . . . . .

Bây giờ, Lưu Diệp vội vàng nói với Dã Thú: “Nhất định là anh ấy đã nhận ra được gì đó, Dã Thú, bây giờ các anh dừng cương trước bờ vực vẫn còn kịp, nếu thật sự muốn chờ anh ấy chém giết tới đây, đến lúc đó sẽ rất phiền phức. . . . . . Người kia không biết cái gì gọi là hạ thủ lưu tình đâu!”

Bọn Dã Thú chán ghét thì có chán ghét một chút, nhưng tội không đáng chết, thời gian gần đây, bất kể là trị liệu tâm lý cho cô, hay là chăm sóc cuộc sống ăn uống thường ngày của cô, những người này cũng vô cùng để tâm, Dã Thú thì càng không cần phải nói, vẫn luôn ân cần chăm sóc cô.

Đợi đến lúc Khương Nhiên tới, còn không phải là ném một quả đạn pháo khiến cho tất cả bọn họ đều nổ thành tro bụi!

Nhưng bọn họ là Dã Thú và đời sau của Điền Thất!

Chỉ là Dã Thú nghe xong cũng không hề cử động, có lẽ là quá tự tin, Dã Thú giải thích cho cô hệ thống phòng ngự và các loại biện pháp phòng ngự khác ở chỗ này.

Lưu Diệp biết Dã Thú cũng không yếu, nhưng vấn đề là Dã Thú ỷ vào mấy lần đánh thắng, hơn nữa từ nhỏ đến lớn Khương Nhiên đã nhận được loại dạy dỗ gì. . . . . .

Hoàn cảnh lớn lên cũng không giống nhau, cho dù là người máy mạnh hơn nữa, cuộc sống ở thời kỳ hòa bình, còn có con đường chiến đấu so với góp phần chiến đấu cũng không khác biệt!

Nhưng mặc kệ Lưu Diệp nói thế nào, bọn Dạ Thú cũng không chịu nghe lời cô.

Vốn Lưu Diệp còn phải trải qua trị liệu, khiến cho những người này chấp nhận tình huống của cô và Khương Nhiên không thành vấn đề, nhưng bây giờ cô thật sự sợ phiền phức phát triển đến mức không thể cứu vãn, cô phải nhanh chóng tìm ra cách đối phó.

Chờ đến lúc ăn cơm lần nữa, thái độ của Lưu Diệp đã trở nên quyết đoán.

Cô nghiêm mặt nói với người đưa cơm: “Thật xin lỗi, nếu như các anh còn không chịu thả tôi ra ngoài, tôi sẽ tuyệt thực.”

Sau đó Lưu Diệp liền bày ra một bộ dạng rất kiên quyết, tuyệt đối không quay đầu.

Người đưa cơm đó khuyên thật lâu cũng không được, không thể làm gì khác hơn là bưng thức ăn ra ngoài.

Chỉ là không qua bao lâu, Dã Thú lại đi vào lần nữa.

Lưu Diệp liếc nhìn thức ăn trong tay anh ta, thật ra thì bụng cô đã đói từ sớm, kêu lên ‘ùng ục, ùng ục’.

Kể từ sau khi cô phát hiện ra tình huống kia thì vẫn luôn không ăn cơm cũng không uống nước, bây giờ miệng cũng bị rạn nứt.

Dã Thú đi tới trước mặt cô, Lưu Diệp cố gắng bình tĩnh hòa nhã thương lượng với anh ta: “Dã Thú, không, Thanh Hầu, không phải tôi cố ý đùa giỡn với tính khí của các anh, thật sự các anh đừng như vậy, nếu anh nhốt tôi, bản thân tôi có thể thật sự tuyệt thực, anh muốn tốt cho tôi, xin anh hãy thả tôi ra đi, anh một mực nói tôn trọng tôi, nhưng bây giờ chuyện anh làm cũng khác với Khương Nhiên trước kia ở chỗ nào?”

Dã Thú đặt thức ăn lên bàn bên cạnh, anh ta đi tới trước mặt cô giống như quý ông.

Lưu Diệp còn tưởng rằng anh ta muốn khuyên cô.

Cô nghiêm mặt, cô không biết gần đây lúc mình đang trị liệu, Dã Thú có từng nghe được những lời nói đó của cô hay không, hễ là những người đã nghe thấy cũng sẽ không đoán bừa cô không có tình cảm với Khương Nhiên. . . . . .

Nhưng ngay khi cô nghĩ làm sao để cãi lại lời của Dã Thú, Dã Thú lại không khuyên cô cái gì, mà chợt cúi đầu hôn lên cổ của cô, Lưu Diệp lập tức không phản ứng kịp, cô sợ hãi lui về sau một bước.

Chỉ là gian phòng rất nhỏ, cô chỉ lui một bước, bắp chân lại đụng trúng chân giường.

Cô sợ hãi muốn chuyển hướng chạy ra ngoài, nhưng rất nhanh Thanh Hầu đã ôm lấy cô, gần như là ấn cô, đè cô xuống trên giường.

Lưu Diệp bị dọa sợ, cô cố sức giãy giụa, nhưng cô giãy giụa cũng hoàn toàn không đủ, cô cũng bị đối phương hung hăng đặt ở trên giường.

Cô kích động kêu lên: “Không được. . . . . .”

Dã Thú từ từ ngẩng đầu lên, anh ta không có hành động gì khác, cơ thể của anh ta cũng không tiến đến quá gần cô.

Anh ta chỉ lịch sự nhắc nhở cô: “Em nên ăn cơm đi, nếu em không ăn, tôi chỉ có thể đút cho em ăn từng miếng từng miếng, em muốn như vậy sao?”

Lưu Diệp vẫn không đề phòng anh ta, Dã Thú vừa buông cô ra, cô lại bị dọa sợ núp ở cuối giường, ôm chặt lấy gối đầu, sợ hãi co lại thành một khối.

Dã Thú cũng không làm gì khác, anh ta bưng thức ăn trên bàn tới trước mặt cô một lần nữa.

Lần này, Lưu Diệp cũng không dám la hét tuyệt thực.

Cô nhanh chóng cầm lấy chén đũa, liều mạng ăn từng ngụm từng ngụm.

Cô ăn rất nhanh, cũng rất nhếch nhác, lúc mới bắt đầu còn bị nghẹn vì ăn quá nhanh, sau đó Dã Thú rót nước cho cô, uống xuống mới đỡ hơn.

Nhìn cho đến khi cô ăn xong, Thanh Hậu mới hài lòng gật đầu một cái.

Trông anh ta vẫn luôn có bộ dạng tao nhã, lễ độ như vậy.

Lưu Diệp cũng quên mất bộ dạng dữ tợn của anh ta ở trên đài đấu đấm bốc. . . . . .

Người này có quá nhiều bộ mặt, lúc này được năm tháng mài dũa, biến thành bộ dạng bình tĩnh như vậy. . . . . .

Chờ sau khi Thanh Hầu đi, Lưu Diệp càng vội vàng khép cửa phòng lại.

Cơ thể của cô đang run lẩy bẩy, kể từ sau khi cô biết mình bị bắt cóc, luôn tức giận, buồn rầu, nhưng vẫn chưa từng sợ, bởi vì người bắt cóc cô đều là người thân của cô, cũng muốn tốt cho cô, cô không lo lắng cho an nguy của sinh mệnh mình chút nào, nhưng bây giờ. . . . . .

Cô bắt đầu sợ. . . . . .

Tinh thần của Lưu Diệp không yên , buổi tối cũng không dám ngủ, cô luôn nhớ tới một màn kia, người đàn ông xa lạ đè ở trên người cô, cô cũng không có cách nào, môi lưỡi của gã ta còn làm những chuyện kia ở trên cổ của cô, cô lại còn cảm thấy tê tê dại dại!

Cô cũng cảm thấy mất mặt chết!

Sau đó, vào lúc đêm khuya yên tĩnh, Lưu Diệp vẫn luôn không dám ngủ, chợt nghe thấy có cái gì đó vang lên.

Trong bóng tối, cô căng thẳng trợn to hai mắt, dùng sức nhìn chằm chằm về phía cửa, quả nhiên là tiếng vang truyền tới từ cánh cửa kia. . . . . .

Hình như có cái gì đó đang loay hoay ở bên ngoài, cố gắng mở ra cánh cửa cô đã khóa trái!

Tim của Lưu Diệp như muốn nhảy ra ngoài, đây là Dã Thú đã thật sự hóa thân thành “dã thú” muốn tiến vào sao?

Cô sợ hãi nắm lấy đèn bàn trên cái bàn bên cạnh lên.

Chờ sau khi đối phương đi vào, cô hít sâu một hơi, trong nháy mắt đối phương đến gần, cô dùng toàn bộ sức lực giơ đèn bàn lên đập xuống, trong nháy mắt đập xuống đó, cô càng hét to lên: “Dã Thú! Anh đừng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!”

Sau đó Lưu Diệp đã nhìn thấy ánh đèn chợt lóe, hẳn là người nọ muốn mở đèn trong phòng cô lên.

Rất nhanh, ở dưới ánh sáng, Lưu Diệp liền nhìn thấy một màn không thể tưởng tượng nổi nhất.

Khương Nhiên mà cô ngày ngày mơ ước, quả thật còn cho rằng sẽ không bao giờ nhìn thấy được nữa, lúc này một bóng dáng trọn vẹn đã đứng ở trước mặt cô, chỉ là dáng vẻ của anh có chút nhếch nhác, không nói bốn phía đều là mảnh kiếng vỡ bể tan tành, có lẽ là không ngờ mình sẽ bị người đánh bất ngờ, hoặc là quá nóng lòng, cứ thế mà quên đề phòng. . . . . .

Dù sao kết quả cuối cùng chính là, Đại Ma Vương Khương Nhiên anh minh thần võ, bách chiến bách thắng, lúc này trên đầu đội một cái chụp đèn màu hồng thật là buồn cười. . . . . .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.