Đứa bé chào đời khiến Lưu Diệp và Khương Nhiên cũng luống cuống tay chân.
Lưu Diệp không chịu giao đứa bé cho các nghiên cứu sinh của tổ khám bệnh, cô cẩn thận chăm sóc đứa bé.
Thật may là đứa bé có gen của Khương Nhiên, thân thể vô cùng khỏe mạnh, rất ngoan.
Kiểu ngoan đó chỉ cần nhìn một cái là biết, hơn nữa vô cùng thích đùa, khi người lớn giơ ngón tay ra trước mặt nó, nó sẽ cười khanh khách bắt lấy tay của đối phương.
Đứa bé nho nhỏ mềm nhũn, nằm trên giường dành cho trẻ con, khiến trái tim người ta mềm nhũn.
Nhất định là một đứa bé đáng yêu.
Thân thể Lưu Diệp đã khỏi hoàn toàn.
Chỉ là sau khi sinh con không bao lâu, lại kiểm tra thân thể một lần nữa, người của tổ khám bệnh trải qua nhiều lần xác nhận, cuối cùng cũng có thể xác nhận trong cơ thể cô đã không còn virut.
Đến lúc này, cả thế giới đều ở đây chăm chú lắng nghe.
Lưu Diệp cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nồng nhiệt của những người này, nhưng dưới ánh mắt này còn có nhiều vấn đề hơn cần phải giải quyết, thay đổi dân số, có nên cấm người tái sinh hay không, còn có luân lý huyết thống nữa.
Đầu tiên là Tiểu Điền Thất ở Tây liên minh trịnh trọng đưa ra kế hoạch ngủ đông, ngay sau đó tên đệ nhất gian thương Hà Hứa Hữu Tiền cũng lập kế hoạch kinh doanh dụng cụ cho kế hoạch ngủ đông.
Dưới tình hình này, Lưu Diệp cũng bắt đầu động lòng , hơn nữa không riêng gì cô, ngay cả trong nội bộ Khương Gia Quân cũng đã có người muốn thực hiện kế hoạch đó, thậm chí đã có người chính thức xin phép Khương Nhiên.
Lưu Diệp vừa chăm sóc đứa bé, vừa liên tục cập nhật tin tức bên ngoài, ở nơi này căn bản không có nơi nào phù hợp để ở cữ, Lưu Diệp đã sớm chuẩn bị một nơi phù hợp.
Cô nằm ở trên giường, vừa lắc lư cái nôi của tiểu bảo bối, vừa nhìn xem ti vi.
Công việc của Khương Nhiên cũng rất bận rộn, trừ kế hoạch ngủ đông ra, hiện tại kế hoạch tái sinh người cũng đang chuẩn bị khua chiêng gõ trống, là người đứng đầu trong kế hoạch này, trách nhiệm của Khương Nhiên không thể nói là không nặng.
Ngoại lệ duy nhất có lẽ là Phỉ Nhĩ Đặc nuôi dưỡng trong Khương Gia Quân, không biết có phải Lưu Diệp là người trời sinh bì ổi hay không, hiện tại người nọ chỉ cần có cơ hội là lại ở bên người cô nói linh tinh.
Tuy nhiên cô cũng đã được đào tạo, những lời đó nghe tai này ra tai kia, hoàn toàn không để trong lòng.
Nhưng mà cô không ngờ, cô cho rằng chỉ có một nhóm người quan tâm đến việc cô muốn ngủ đông, không ngờ ngay cả tên gian thương Hà Hứa Hữu Tiền cũng biết.
Hơn nữa Hà Hứa Hữu Tiền còn đích thân gọi điện thoại cho cô, cười nói với cô: “Tôi sẽ cùng thức tỉnh với em.”
Trong lòng Lưu Diệp buồn bực, không biết cái người này đang nghĩ gì, cô không thể không nói cho người này: “Làm sao anh biết tôi nhất định sẽ ngủ đông, hơn nữa cứ coi như tôi thực sự ngủ đông, thì đều là bởi vì tôi sinh con trai, muốn đứa bé tìm được một người vợ không có quan hệ huyết thống gần gũi, như vậy tôi nhất định phải ngủ đông thật lâu mới có thể thức tỉnh, đó là một khoảng thời gian dài đằng đẵng dài đằng đẵng… Nhưng con gái thì chỉ cần hai mươi năm sau đã có, anh đâu cần phải đợi nhiều năm như vậy?”
“Phụ nữ trên đời đều giống nhau sao?” Hà Hứa Hữu Tiền hiển nhiên là một người thông minh, hơn nữa theo như người chỉ quan tâm đến quân sự giống Khương Nhiên mà nói, gia tộc của Hà Hứa Hữu Tiền có thể làm tốt như vậy, có lẽ sau lưng có một nhóm phân tích lớn chống lưng.
Trong lòng hắn đã có dự tính nói: “Thời đại hoàng kim tốt nhất cũng không phải là hai mươi năm sau, cũng không phải là bốn mươi năm sau, mà là hơn một trăm năm sau, Điện hạ, mặc dù ngài là một người phụ nữ ưu tú, chỉ là…”
Hà Hứa Hữu Tiền mỉm cười, khẽ cúi người chào giống một thân sĩ nói: “Thế giới một trăm năm sau, phụ nữ cũng giống như đàn ông, tràn đầy khắp nơi, nghĩ đến chuyện này, ta liền cảm thấy cả người đều tràn đầy mong đợi… Vậy thì Điện hạ, chúng ta sẽ gặp lại nhau sau một trăm năm nữa…”
Cho nên nói khi thay đổi triều đại luôn có một số người tinh ranh sống sót và lớn mạnh, Lưu Diệp thật sự khâm phục đầu óc của Hà Hứa Hữu Tiền này.
Hơn nữa hắn đã đoán đúng, cô thật sự muốn ngủ đông.
Một mặt là bởi vì cô sinh con trai, một mặt là cô cũng không có cách nào đối mặt với chuyện khắp nơi đều là người có diện mạo giống mình, nghĩ như vậy, vẫn là hai mắt nhắm lại, chờ thêm khoảng chừng trăm năm sau tỉnh lại lần nữa thì tốt hơn.
Cũng không biết Khương Nhiên sẽ nghĩ sao, vào buổi tối lúc Khương Nhiên trở lại, cô vừa dỗ đứa bé vừa nói chuyện này với Khương Nhiên.
Hiện giờ đứa bé đã có thể đưa cánh tay ra quào loạn đồ, lần nào cũng sẽ bắt được tóc của cô.
Gần đây càng ngày càng nhiều người trong Khương Gia Quân muốn tham gia kế hoạch ngủ đông, tất cả mọi người đều đang suy nghĩ về chuyện lấy một người phụ nữ tái sinh ít tuổi hơn.
Suy cho cùng những đàn ông này đều không hiểu về giống loài, chỉ cố gắng để kiếm được nhiều lợi thế hơn cho bản thân.
Mặc dù Khương Gia Quân đang tuyển chọn hoàn toàn không theo quy tắc nào.
Vẻ mặt Khương Nhiên rất bình thường, nhưng tâm tư hắn rất sâu, hơn nữa rất ít khi biểu lộ ra ngoài.
Lưu Diệp giữ đôi tay nhỏ bé của đứa bé, đứa bé còn quá nhỏ, đừng tưởng hai mắt mở ra là nhìn được, nhưng nghe nói bây giờ nó vẫn không nhìn thấy rõ ràng đâu, cô cầm nắm tay của đứa bé, đấm hai cái về phía Khương Nhiên, đùa với Khương Nhiên: “Ba, ba, con là tiểu Khương Nhiên, con thật là đáng thương, con không có vợ để cưới, làm thế nào bây giờ, ba, ba…”
Rốt cuộc thì Khương Nhiên cũng bị chọc cười.
Lưu Diệp không biết hắn là người như thế nào, nhưng Khương Nhiên tuyệt đối không phải là người chỉ cần ngươi làm nũng giày vò là hắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Lưu Diệp cũng tán gẫu một chút về cuộc sống sau ngủ đông, lại nói hiện tại ngủ đông đã là trào lưu rồi, còn gấp hơn so với bọn hắn, một số người đàn ông hơn 40 tuổi, quả thật hận không thể nấu chảy mình đúc lại, trọng đắc thanh xuân.
Gia tộc Hà Hứa thì chộp được cơ hội làm ăn, bán cái gì mà tu nhan diện sương, có thể xóa đi nếp nhăn, nghe nói cũng bán hết hàng.
Lưu Diệp thật sự vô cùng bội phục đầu óc kinh doanh của Hà Hứa Hữu Tiền.
Mỗi ngày cô đều ở nhà ở cữ, chăm sóc thân thể của mình, đúng hạn thì làm kiểm tra.
Rốt cuộc đến khi đầy tháng, Lưu Diệp theo Khương Nhiên nhận được một câu trả lời khẳng định, sau khi trải qua một loạt phân tích chuẩn bị, Khương Gia Quân bao gồm cả người của Khương Nhiên, đều tiến vào trạng thái ngủ đông tập thể.
Tại thời điểm này tim Lưu Diệp cũng đập bịch bịch .
Mặc dù sớm có ý tưởng, nhưng khi biết cái này phải thực hiện, cô theo bản năng nghĩ đến lời những chuyên gia kia nói.
Trước là thời đại của nữ vương sau này vẫn là thời đại của nữ vương, tuy những người đó nói chắc như đinh đóng cột, đều nói thiên hạ vẫn là thiên hạ của cô như trước, nhưng cô không cần nghĩ cũng biết, đến lúc đó mình còn có địa vị gì.
Giống như gấu trúc, nếu như gấu trúc và chuột có ở khắp nơi, vậy có gì khác chó đâu?
Nhà nhà đều có, bảo vật quốc gia cũng thành sủng vật rồi.
Chỉ là mặc kệ thế nào, nghĩ tới việc tên đã lắp vào cung rồi, hơn nữa chủ yếu hơn chính là, vì tiểu bảo bảo trong lòng, Lưu Diệp cũng muốn làm chuyện này!
Sau khi tin tức được công bố ra ngoài, Lưu Diệp nhanh chóng nhận được điện thoại của một nhóm người.
Dĩ nhiên là không thiếu được Mậu Ngạn Ba chít chít ai ai, làm thơ để biểu đạt tình cảm.
Nói thẳng với cô là cô quan trọng cỡ nào, không giống người bình thường bao nhiêu, Lưu Diệp thực sự bị hắn làm phiền quá mức, cô cũng liền “Ồ” một tiếng nhàn nhạt nói: “Nếu tôi quan trọng như vậy, vậy anh có muốn vĩnh viễn hoài niệm tôi trong lòng hay không?”
“Hoài niệm?” Dường như Mậu Ngạn Ba không hiểu.
Lưu Diệp vừa đùa với tiểu oa nhi, vừa cười híp mắt nhìn về phía Mậu Ngạn Ba trên màn hình nói: “Chính là vì tôi mà cả đời không cưới ấy, nếu như tôi là mặt trời của anh, mất đi tôi anh sẽ phải vĩnh viễn mất đi hạnh phúc, vậy anh dứt khoát tỏ rõ cõi lòng đi, vì tôi cả đời không cưới, vĩnh viễn hoài niệm tôi. Nếu không anh cứ theo tôi cùng nhau ngủ đông cũng được, đúng không…”
Lần này thì hay rồi, Mậu Ngạn Ba lập tức nói chuyện sự nghiệp, chuyện nhân dân, rồi còn thân bất do kỷ.
Lưu Diệp nghe xong muốn cười, chỉ là sau khi nghe xong điện thoại của Mậu Ngạn Ba, cô lại nhận được điện thoại của Tiểu Điền Thất.
Chỉ có Tiểu Điền Thất rất thẳng thắn nói với cô qua điện thoại, hắn muốn ngủ đông cùng cô, làm bạn với cô.
Chỉ là Lưu Diệp lập tức ngắt lời Tiểu Điền Thất, cô nói cho hắn biết: “Cậu không cần đi theo chị, Điền Thất, thế giới của cậu ở phía trước, cậu không biết sao?”
So với những người đàn ông hơn bốn mươi, hơn ba mươi tuổi, Tiểu Điền Thất có ưu thế về tuổi tác, quan tọng hơn chính là ở thời đại mà cả Khương Nhiên và Hà Hứa Hữu Tiền đều muốn ngủ đông, đối với Tiểu Điền Thất, còn có thời đại nào tốt hơn bây giờ chứ!
Hắn sẽ càng trưởng thành hơn, xuất sắc hơn, quan trọng hơn chính là không có ai quen thuộc với ý tưởng, chính sách của cô hơn Tiểu Điền Thất.
Lưu Diệp nhìn khuôn mặt của hắn ở trên màn hình, thằng nhóc này từ một thiếu niên đã trở thành một thanh niên rồi, đây là Tiểu Điền Thất cô vẫn dẫn theo bên người.
Cô nỗ lực kìm chế thương cảm nói: “Khi chị ngủ đông, làm phiền cậu giúp chị chăm sóc những đứa bé kia được không, chuyện của viện dưỡng dục còn có rất nhiều chuyện chị chưa làm xong...”
Tiểu Điền Thất không lập tức đồng ý, một lúc sau, hắn mới trịnh trọng gật đầu một cái.
Chỉ là bị dáng vẻ của Tiểu Điền Thất nhắc nhở rồi, Lưu Diệp nhớ tới một nơi trong Khương Gia Quân, cô cũng sẽ đi thăm tộc trưởng tộc Phỉ Nhĩ Đặc, rất thần kỳ là cái thế giới này đã không còn ai để ý đến hắn nữa.
“Này.” Cô cảm thấy mình thật là xui xẻo, hết lần này tới lần khác lại giữ miếng cao dán ở bên cạnh, chủ yếu hơn chính là bởi vì Tiểu Điền Thất đã thay thế vị trí của hắn, cô không thể đưa hắn trở về.
“Tôi phải ngủ đông rồi, anh có yêu cầu gì không, nhân lúc tôi còn có thể làm, tôi sẽ cố gắng làm anh hài lòng.” Cô cũng không gạt hắn, mặc dù người này không phải là Tiểu Điền Thất đáng yêu, miệng lại rất hư, thế nhưng tóm lại là trách nhiệm của cô, coi như là mỗi ngày làm một việc tốt đi.
“Yêu cầu?” Tộc trưởng tộc Phỉ Nhĩ Đặc không âm hiểm giống tin đồn lắm, đến lúc này hắn chỉ là nhìn gương mặt của Lưu Diệp, lên tiếng kích thích cô: “Người phụ nữ duy nhất trên thế giới, cô thật sự muốn ngủ đông đến khi thế giới khắp nơi đều là phụ nữ sao?”
Lưu Diệp không để ý đến sự xúi giục của hắn, trực tiếp đề nghị : “Sau trăm năm, nhất định y học càng phát triển, phần lớn Khương Gia Quân cũng sẽ chọn ngủ đông, anh cũng không được dị nghị, phải ngủ đông cùng chúng tôi, đến lúc đó có lẽ sẽ có biện pháp có thể trị được anh.”
“Biết không.” Người nọ thở dài trả lời: “Cô thật là lề mề.”
Lưu Diệp cũng không để trong lòng, chỉ cười trả lời một câu: “Không có biện pháp… Không có phát hiện gì mới mẻ, bốn chữ lề mề đều có chữ nữ, tôi một mực cảm thấy những chữ này rất kỳ thị, cứ như đàn ông thì sẽ không lề mề vậy, mà tôi nhìn thấy các anh rồi mới hiểu được, thật ra thì thực sự có một người phụ nữ lề mề trông coi các anh…”
Chỉ là còn chưa kịp đi khỏi, tộc trưởng tộc Phỉ Nhĩ Đặc ở sau lưng lại lên tiếng, lần này không biết thực hư nói với cô một câu: “Này, đứa ngốc, cô chưa từng nghĩ đến việc bị nhiễm virut một lần nữa sao… Như vậy cô vẫn là người phụ nữ duy nhất trên thế giới này.”
Lưu Diệp cũng không cảm thấy có vấn đề gì cả, tuy Bàn Tay Vàng rất tốt, mỹ nam giang sơn, còn có đủ loại chuyện tốt, muốn gió có gió muốn mưa có mưa.
Nhưng không đúng sự thật, cô cũng không cảm thấy quan trọng, cô vốn không ôm chí lớn, dù ở vị trí nào, cô cũng có thể sống thật tốt, nói thật, ngược lại bởi vì ở vị trí này, cô còn cảm thấy rất áp lực, quả thật một khắc cũng không dám buông lỏng, mỗi ngày đều phải lên tinh thần.
Cô cũng liền cười, phát ra từ nội tâm nói với người này: “Rất nhiều phụ nữ đều muốn vậy, nhưng họ đều không phải là Lưu Diệp.”
Tất cả mọi chuyện đều ở đây hoàn thành từng bước, vì sự an toàn của ngủ đông, nhóm phần tử hiếu chiến đệ nhất thế giới tích cực chuẩn bị, ngoại trừ căn cứ của Khương Gia Quân được sắp xếp kín đáo, vì Lưu Diệp và Khương Nhiên ngủ đông, càng hao hết tâm tư.
Đó là một ngày đáng giá để mọi người ghi khắc, mặc dù đại bộ phận mọi người đều không biết cụ thể là một ngày nào, nhưng người cung cấp gen nữ, đặt đứa con mới hai tháng vào sau khoang thuyền ngủ đông, không bao lâu liền tiến vào bên trong một chiếc thuyền đặc chế lặn xuống nước, cùng Đại Vương khủng bố trong truyền thuyết lái vào biển rộng mênh mông.
Vì dự phòng có người tìm được bọn họ đang ngủ đông, địa điểm ngủ đông là ngẫu nhiên, Khương Nhiên lái tàu lặn ngẫu nhiên, Lưu Diệp nhìn qua cửa kính nhìn ra bên ngoài , cô nhìn thấy cá thật là lớn bơi qua, còn có rất nhiều sinh vật biển hình thù kỳ quái.
Cô không có tâm tư thưởng thức, trong lòng không nhịn được lo lắng, không biết tiểu bảo bảo thế nào, hai tháng qua cô một tấc cũng không rời, giữ đứa bé ở bên cạnh, chưa một lúc nào cô không nhớ đứa bé, bàn tay nho nhỏ, còn có mùi sữa thơm thơm...
Hơn nữa ngực của cô cũng đang phồng sữa…
Có một lần tổ khám bệnh muốn lấy sữa của cô đi kiểm tra, thật may là Khương Nhiên cân nhắc đến vấn đề dinh dưỡng của đứa bé nên không đồng ý.
Lưu Diệp không khỏi lo lắng nghĩ tới, vạn nhất nếu như sau khi ngủ đông, mình không có sữa thì biết làm thế nào, chỉ là đến lúc đó nhất định là có thể có thứ khác thay thế sữa mẹ đi…
Thật ra thì chờ qua thời kỳ cho con bú rồi mới ngủ đông thì thật tốt, như bây giờ có chút vội vàng…
Nhưng mặc kệ đợi bao lâu, cô đều phải tách ra khỏi đứa bé.
Tiểu bảo bối là do cô tự mình đặt vào bên trong khoang thuyền ngủ đông, nhìn đứa bé chìm vào giấc ngủ, lòng của cô cũng co lại.
Trước khi có đứa bé, cô căn bản không tưởng tượng được cảm giác dữ dội như vậy, đó là một phần thân thể cô, nó còn quan trọng hơn chính cô, đó là đứa bé cô yêu nhất.
Cô yên lặng nghĩ tới, đợi đến khi khắp nơi đều là phụ nữ, cô sẽ tìm về với bảo bối của cô lần nữa.
Giống như phong ấn thế giới kia, các thành viên Khương Gia Quân cùng bị phong ấn, chờ khi bọn hắn tỉnh lại, Khương Nhiên sẽ dẫn theo cô cùng tìm lại tất cả.
Chỉ là Lưu Diệp không chắc chắn, bởi vì thế giới kia không còn chỉ có cô là phụ nữ nữa.
Đó là một thế giới hoàn toàn khác.
Chỉ là không sao cả.
Cô đang muốn đến thời điểm như vậy, Khương Nhiên đi tới bên người cô, ôm chặt cô từ phía sau, bọn họ cùng nhìn bên ngoài, có rất nhiều cá lớn bơi qua, còn có những rặng San Hô xinh đẹp.
Lưu Diệp không biết bọn họ đến Hải Vực nào.
Cô cũng không nhìn thấy gì qua cửa kính nữa, chỉ có ánh đèn yếu ớt chiếu trước tàu của họ.
Những nơi khác đều tối đen như mực, giống như tương lai không thể đoán trước.
Lưu Diệp sờ vòng tay, có chút tiếc nuối nghĩ, cô cáo biệt với nhiều người như vậy, không biết vì sao lại không nhìn thấy bóng dáng Dã Thú.
Cô thật sự rất muốn nói với người đàn ông một mực yên yên lặng lặng bầu bạn với cô một tiếng hẹn gặp lại.
Đại khái cuộc đời này cũng sẽ không gặp lại được đi… Lòng của cô khẽ đau nhói…
Trầm mặc thật lâu sau, rốt cuộc Lưu Diệp cũng mở miệng nói với Khương Nhiên đứng sau lưng: “Tôi đi ngủ.”
Cô xoay người lại.
Nhìn người đàn ông này, bất cứ lúc nào cô cũng hiểu một đạo lý, cô vốn không xứng với hắn.
Khương Nhiên đi cùng với cô tới khoang thuyền ngủ đông bên cạnh, cô nằm vào, cái lồng kim loại bao chặt toàn thân cô, cô ở trong một mảnh tối đen, khẽ khép lại hai mắt.
Lúc cửa khoang đóng lại, Khương Nhiên đang nghĩ tới điều gì…
Đó là một ngày rất lâu về trước... Khi đó hắn cũng không biết cái thế giới này sẽ có phụ nữ…
Đến bây giờ hắn vẫn nhớ về ngày đó, hắn vẫn mãi cứ xảy ra vấn đề với cái người ngồi ở vị trí cao kia, hắn chợt nảy ra một ý định không thể tưởng tượng nổi, hắn đang nghĩ, nếu như tương lai nhất định không thú vị, như vậy hắn có thể tự tìm cho mình một chút niềm vui, ví dụ như phẫu thuật chuyển giới cho cái người thấp bé trước mắt này, như vậy trong cuộc đời không thú vị dài đằng đẵng của hắn sẽ có một người bầu bạn…
Chỉ là Khương Nhiên không biết, thời gian trôi qua, hoàn cảnh thay đổi… Hội chứng Stockholm tổng hợp cuối cùng cũng bị chữa khỏi…
Tác giả có lời muốn nói: cám ơn say say, mập mạp, yoyo ném địa lôi, cúi người chào ~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]