Chương trước
Chương sau
Editor: Vivi3010
Beta: Dung Cảnh

Lưu Diệp cảm thấy não mình trướng lên, cô cũng không biết lời tuyên bố này sẽ đưa tới tình huống gì.

Cô khẩn trương nên không dám xem bản tin sau đó..

Cô chỉ căng thẳng chờ Khương Nhiên, cô muốn tự mình hỏi xem rốt cuộc Khương Nhiên nghĩ thế nào.

Kết quả, trái chờ phải chờ không được, cuối cùng cô cũng không biết lúc này nên làm gì bây giờ..

Ngược lại, rất nhanh liền nhìn thấy đám Quan Chỉ mang Khương Nhiên đến.

Lần này Lưu Diệp quẫn bách囧.

Quan Chỉ vội vàng giải thích: "Lúc mở hội nghị tác chiến, thủ lĩnh bỗng nhiên không báo trước mà ngã bệnh.

Lưu Diệp tròn mắt!

Khốn kiếp!!

Thậm chí còn mạnh mồm nói như vậy, sao anh lại đặc biệt bị bệnh vào lúc này!!

Ma ốm cũng đừng nên giả vờ thành bộ dạng đẹp trai ngầu như vậy chứ!!!

Anh ngã bệnh, người khác muốn tới đây sử dụng chủ quyền thì làm sao bây giờ?

Hơn nữa, người đều đã như vậy rồi còn mang qua đây làm gì!!

Nhìn những người kia thận trọng đặt Khương Nhiên lên giường, đầu lông mày của Lưu Diệp đều sắp nhăn thành hình chữ xuyên.

Đây là muốn để người bị bệnh sử dụng chủ quyền sao?

Những người kia vừa đi, Lưu Diệp buồn bực sờ trán Khương Nhiên, quả nhiên trán rất nóng, cô biết ngay mà!

Mỗi lần, chỉ cần Khương Nhiên sinh bệnh, thể nào cũng sẽ phát sốt.

Cô buồn bực nói thẳng: "Nếu thân thể của anh đã không thoải mái thì đừng tới đây."

"Không được." Khương Nhiên gắng sức kiên trì: "Hôm nay kinh nguyệt của em vừa kết thúc, tôi phải qua chứ..."

Lưu Diệp thật hết chỗ nói rồi, đối với người cưỡng gian, chuyên nghiệp đến cố chấp như vậy, cô nên kính phục hay nên bóp chết đây?

Cô rầu rĩ khuyên: "Anh không thể nghỉ ngơi cho khỏe rồi lại đến sao?"

Khương Nhiên vẫn kiên trì như cũ: "Tôi vẫn làm được..."

Lưu Diệp nhìn Khương Nhiên nửa sống nửa chết, rốt cuộc thở dài không biết làm sao.

Cái bộ dạng yếu ớt này của anh khiến cô nhớ tới lúc hai người còn ở trong rừng, khi đó bộ dạng của anh chính là như vậy, nhớ lúc ấy nếu không phải là anh bảo vệ mình, cô đã sớm chết không biết bao nhiêu lần.

Cho nên đối với người này, tình cảm của cô thật sự rối rắm.

Cô cũng không biết chăm sóc người khác, nhưng đây không phải lần đầu tiên cô gặp anh ngã bệnh, xác suất người này bị bệnh cũng thật lớn!

Trong phòng tắm có khăn lông, cô thấy trán anh nóng như vậy, cũng may nhiệt độ nước ở đây khá ổn định.

Lần nào lấy nước đều là nước ấm.

Cô liền thấm ướt khăn lông, chờ một lúc mới áp lên trán anh.

Nhiệt độ của khăn lông thấp hơn một chút so với nhiệt độ trên trán của anh, vậy nên, chút cảm giác lành lạnh ấy vẫn rất tốt.

Trên bàn còn có thức ăn, gần đây hai người bọn họ vẫn luôn cùng nhau ăn cơm.

Cô dùng thìa xúc một chút đút cho anh.

Bình thường đều thấy bộ dạng bách chiến bách thắng của anh, lúc này lại yếu ớt như chú cừu nhỏ.

Chỉ có điều, nếu anh có thể thành thật như vậy thì tốt biết bao.

Cô đút cho anh một ít, ngược lại anh vô cùng nghe lời, chỉ cần cô đút anh sẽ mở miệng ăn, cũng chẳng để ý xem cô đút cho anh cái gì.

Chỉ là nhiệt độ cơ thể của anh vẫn không giảm, Lưu Diệp thật sự lo cho anh.

Chờ anh ăn cơm xong, không nhịn được hỏi một câu: "Tôi gọi đoàn bác sĩ tới nhé?"

"Không cần, tôi muốn ở cùng một chỗ với em." Anh mơ mơ màng màng nói xong, có lẽ là thể lực cạn kiệt, anh nhanh chóng nhắm mắt lại.

Cô không khỏi tò mò: "Anh bị bệnh gì thế?"

"Không biết, từ khi sinh ra đến khi thành niên vẫn như vậy, cách một đoạn thời gian sẽ phát sốt.”

Cô thử cầm tay anh, ngay cả ngón tay cũng nóng bỏng.

"Không kiểm tra ra vấn đề sao?"

“Không."

Cô không muốn tiêu hao tinh lực của anh, nên không nói gì nữa, cẩn thận ở bên cạnh anh. Song cô vẫn cảm thấy tốt nhất Khương Nhiên nên tới chỗ bác sĩ, cô không biết chiếu cố người bị bệnh, dù thế nào thì tới chỗ bcas sĩ cũng sẽ thoải mái hơn một chút.

Nhìn Khương Nhiên ngủ say, cô rón rén mở màn hình ở bên cạnh, cô nhớ một mục liên lạc với bên ngoài, chỉ là bản thân chưa bao giờ dùng, cô liền tìm kiếm, cuối cùng tìm được đoàn bác sĩ..

Cô nhấn một cái, quả nhiên điện thoại trên màn hình được kết nối ngay sau đó.

Cô ngẩn ngơ vài giây, còn tưởng mình bị nhốt ở nơi này, không ngờ hóa ra cô vẫn có thể liên lạc với bên ngoài.

Cô nhanh chóng nói với người bên kia: "Thực xin lỗi, là thế này, Khương Nhiên đang ở chỗ của tôi, tôi thấy thân thể anh ta khó chịu, chắc là bệnh cũ lại phát tác, không biết các anh có phương thức trị liệu gì không?"

Hiển nhiên người ở đầu bên kia không nghĩ sẽ trực tiếp đối thoại với người phụ nữ Lưu Diệp trong tin đồn.

Chàng trai có gương mặt trắng trẻo, đẹp trai, vừa nhìn thấy mặt cô, liền đỏ mặt, lắp ba lắp bắp trả lời: "À, cái đó, cái phương pháp trị liệu chính là bỏ, bỏ, bỏ đói, còn phương pháp khác là kích, kích, kích thích, một, một, một cách khác là để ngài ấy không nhờ hỗ trợ từ bên ngoài, dưới tình huống đó tự mình, mình, mình khôi phục. Cách còn lại chính là kích thích cơ thể ngài ấy thức tỉnh để ngài ấy nhanh chóng khôi, khôi, khôi phục..."

Suýt chút nữa Lưu Diệp bị cái người nói lắp này làm cho nghẹn chết.

Cô méo mặt: "Anh, anh, anh, các anh không chăm sóc tốt cho anh ấy sao? Mấy chuyện để anh ấy uống nước ăn cơm rồi nghỉ ngơi..."

"Bình thường không, không làm như vậy..."

*** nó, xin anh đừng nói lắp nữa được không...

Lưu Diệp cũng cảm thấy đau đầu, cô khủng bố như vậy sao? Chỉ cần thấy cô liền lập tức nói lắp!!

Phụ nữ không phải là quái vật, có được không hả?

Chỉ là nhìn tình hình này, rốt cuộc Lưu Diệp hiểu vì sao Khương Nhiên muốn ở bên cạnh cô, ít nhất cô sẽ không để anh bị đói bụng.

Hơn nữa cô còn đoán, cho dù Khương Nhiên đói bụng cũng sẽ không nói gì, anh chính là cái loại phồng má giả làm người mập(*),là kẻ ngu ngốc cảm thấy mình chính là người đàn ông cường tráng nhất vũ trụ.
(*) 打肿脸充胖子: Ý chỉ một người vì giữ thể diện mà làm những việc quá sức mình.

Anh cũng không nhìn xem tuổi thọ của người tiền nhiệm của chính anh một chút.

Lưu Diệp bất đắc dĩ thở dài, thấy không có thuốc để uống, cô liền trở về ở bên cạnh Khương Nhiên.

Đã biến thành bộ dạng này rồi, cái tên Khương Nhiên này cũng không cần phải chuyên nghiệp như vậy chứ?

Ngủ đến mơ mơ màng màng còn muốn dán lại gần cô, cởi quần áo cô.

Cô tức giận đẩy tay anh ra, nhưng anh thật sự rất yếu ớt, ngay cả sức lực trên tay cũng yếu hơn rất nhiều.

Giọng của cô không tự chủ mềm xuống, dỗ anh như đang dỗ một đứa trẻ: " Nghỉ ngơi một chút đi."

Cái bộ dạng này cũng đừng nghĩ tới việc sử dụng chủ quyền....

Haiz~

Cô vẫn ở trông coi ngay cạnh anh, lúc đầu không muốn ngủ ở trên giường, dù sao ban ngày cô có rất nhiều thời gian để ngủ bù, nhưng cuối cùng vẫn ngồi trên ghế mơ mơ màng màng, bất tri bất giác ngã xuống giường.

Đang mơ màng ngủ liền cảm thấy dường như có thứ gì đó đang sờ loạn trên người, Lưu Diệp không vui xoay người, vặn vẹo thân thể, nhưng cuối cùng vẫn không tránh thoát được móng heo đó.

Cô phiền muộn mở nửa con mắt.

Vì muốn thích ứng với giấc ngủ, nên đã sớm tắt đèn, chỉ có chiếc đèn đêm ở trong buồng vệ sinh cách đó không xa đang chiếu sáng.

Sau đó cô thấy Khương Nhiên đang mở mắt.

Cô ảo não dạy dỗ anh: "Ngủ đi, anh không biết thân thể khó chịu thì phải nghỉ ngơi thật tốt à?"

Anh không trả lời, mà ôm cổ cô, để cô cúi xuống.

So với trước kia, anh hôn cô dịu dàng hơn rất nhiều, nhưng nhiệt độ của anh vẫn rất cao.

Khi cô thân thiết với anh liền bị nhiệt độ trên môi anh hù dọa.

Cô nỉ non kháng cự: "Anh đừng làm loạn..."

Đều đã như vậy mà vẫn còn muốn chiếm tiện nghi, có tên lưu manh nào liều mạng như thế sao?

Hơn nữa, cơ thể nóng hầm hập như vậy còn có thể không nặng không nhẹ đè lên người cô, khi bị lật người đè lên, cô cảm thấy thân thể không thoải mái, nụ hôn cũng triền miên lâu như vậy khiến cho cô cảm thấy đầu óc mình choáng váng, đại não tựa như đang thiếu dưỡng khí vậy.

Dần dần, cô cảm thấy không đúng lắm, dù đang bị bệnh, động tác của Khương Nhiên cũng quá mức rồi...

Hơn nữa, quần áo của mình đang dần dần ít đi... So với mấy ngày trước, động tác của Khương Nhiên quá phận hơn rất nhiều...

Khi cô đang cảm thấy không ổn, bộ phận nào đó trên thân thể liền nhói một cái.

Cô lập tức a một tiếng, cả người theo đó căng lên, sau đó cô liền nghe thấy một tiếng thở dốc thật dài.

Trong âm thanh kia mang vẻ tình dục nồng đậm, khàn khàn mà trầm thấp...

Tình cảnh dâm đãng phóng túng tới cực điểm.

Chỉ là anh không biết làm gì hơn, trong nháy mắt đó, động tác của anh chợt dừng lại, mở to hai mắt có phần khó tin.

Lại nhìn xuống người đang ở dưới thân mình, ánh mắt của hai người rất tự nhiên mà hòa vào nhau.

Giống như đang nghiên cứu, tìm tòi.

Thân thể của Lưu Diệp đang lạnh run, chuyện xảy ra quá nhanh, bởi vì nhìn qua Khương Nhiên bị bệnh rất nặng, căn bản ngay từ đầu cô không phòng bị.

Chuyện quan hệ này khiến cho cô cảm thấy mình như bị người ta đánh lén.

Hơn nữa, thân thể rất đau, cô bị đau muốn phát khóc.

Nhưng dường như Khiên Nhiên rất nhanh liền hiểu ra, bắt đầu vận động kịch liệt hơn.

Theo động tác của anh, Lưu Diệp thật sự đau tới mức khóc lên.

Không biết trải qua bao lâu, chờ đến khi hô hấp dần dần bình thường, Lưu Diệp chẳng còn chút sức lực nào.

Thể lực của cô bị tiêu hao rất nhiều, đầu óc càng thêm rối loạn, hơn nữa thân thể bị Khương Nhiên ôm chặt vào lòng, ngay cả xoay người đối mặt với anh cũng không làm được.

Hơn nữa, cho đến sáng hôm sau, hai chân cô đau đến mức không đứng dậy được.

Ngược lại, đêm qua Khiên Nhiên tiều tụy vì bị bệnh lúc này cũng đã khỏi hẳn, đã tỉnh dậy từ lâu.

Nhìn bộ dạng sinh long hoạt hổ, tràn đầy sức sống của Khương Nhiên, cô rất muốn hộc máu!!

Khốn kiếp, cô là bị người ta thải âm bổ dương sao***?
*** Thải âm bổ dương: gặt hái thu lượm cái âm khí để làm bổ cái dương khí.

**** kiếp!!

Đau chết có được hay không!!

Cô động một cái cảm thấy thân thể đau muốn chết rồi!

Ngược lại Khương Nhiên cực kì quan tâm, thấy cô như thế, liền cẩn thận đi tới, thậm chí còn ôm cô dậy để ăn cơm.

Mặc kệ cô có nguyện ý hay không, Khương Nhiên đều mang bộ dạng đương nhiên như thế.

Dáng vẻ này rất dễ khiến cho cô có một loại ảo giác, cô đang bị xem như sủng vật mà nuôi sao?

Hơn nữa, đang lúc ăn cơm, Khương Nhiên còn có thể nghiêm túc cùng cô thảo luận về đề đêm đầu tiên của cô, như đau bao lâu, còn cả những điểm mẫn cảm của cô nữa…

Làm ơn đi, đều đã như vậy rồi, không cần dùng học thuật để thảo luận vấn đề này có được không vậy?

xoạc xoạc, khí tiết của cô lạc đường không tìm về được nữa sao?

Nhưng may mắn là Khương Nhiên cũng không ngu mà tiếp tục thảo luận, thấy sắc mặt của Lưu Diệp vẫn trầm trầm, ngược lại anh còn biết đến điểm mấu chốt.

Anh dời đề tài đi, tiện tay mở tường thủy tinh bên cạnh ra.

Rất nhanh, tin tức ở khắp nơi lục tục chuyển đến.

Trên màn hình đang chiếu tới các cảnh quay được.

Lưu Diệp dựng thẳng ngón giữa, màn hình biến thành các bản tin, hình ảnh được truyền đi truyền lại, tất cả các nhà chuyên môn đều ra tay.

Quan điểm gì cũng có, bàn luận về người máy, bàn luận về con người, còn có một phái cho rằng tin tức này là thật, chỉ có chính phủ vẫn một mực im lặng khác thường.

Hơn nữa rất thần kỳ là, có vài phóng viên còn đào ra bọn Vũ Mị, chỉ thấy lúc này Người đàn bà quyền lực nhất" là mẹ Tang đang đối diện với màn hình, vẻ mặt giận dữ giải thích: "Tên khốn kiếp nào nói chúng tôi có thuốc biến thân, ăn cái đó có thể trực tiếp biến thành phụ nữ!! Nếu có cái đó tôi liền ăn đầu tiên, tôi còn ngực lớn đó!! Bịa đặt không mất tiền sao? chúng tôi đây đều là đàn ông hàng thật giá thật!! Đàn ông ngực lớn cũng là đàn ông có được không hả!! Phiền toái người nào có thuốc biến thân liền nói cho tôi biết, tôi đây liền mua!! Những người muốn tìm thuốc biến thân cũng đừng quấy rầy tôi, không có đồ đâu, quấy rầy chết tôi, tôi cũng không lấy ra được!!"

Khương Nhiên lạnh nhạt xem.

Lưu Diệp quẫn bách nhìn, giữa chừng còn nhịn không được quan sát sườn mặt của anh, nét mặt của anh nhìn rất lạnh nhạt, nhưng lúc đối mặt với cô, cô có thể cảm nhận được anh rất vui, ít nhất lúc nhìn cô, vẻ mặt của anh trở nên dịu dàng rất nhiều.

Kỳ thực cô có một bụng lời muốn hỏi anh, nhưng chuyện xảy ra vào tối hôm qua khiến cô rất không thoải mái.

Song nếu một mực muốn chỉ trích mà nói thì không thể hoàn nhận định là đối phương ép buộc cô...

Nhưng nếu nói hai người có quan hệ hợp pháp, là lưỡng tình tương duyệt***, hình như lại không có chuyện như vậy.
*** hai bên đều có tình cảm với nhau.

Bởi vì cô cũng không thích người này...Chuyện tối qua có tiếp tục truy hỏi nữa thì cũng chỉ có thể nói ỡm ờ mà thôi.

Hơn nữa hai người phải yêu nhau bình đẳng mới có thể phát sinh chuyện đó, mặc kệ Khương Nhiên đối xử với cô thế nào, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được, Khương Nhiên không ý thức được rằng cô là một cá thể bình đẳng, chứ đừng nhắc tới những thứ tình cảm giữa nam nữ kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.