Chương trước
Chương sau
Editor: Sam Sam
Beta: Dung Cảnh

Lưu Diệp cảm thấy tức chết rồi!

*** không phải là do bối cảnh văn hóa, cũng không phải là vấn đề nuôi dạy, mà mà căn bản chính là người đàn ông **** không ý thức được trước mặt anh ta cũng là một cơ thể độc lập!

*** cho chút ít tôn trọng thì chết sao?

Nhưng cái tên khốn đang chơi đùa này, có đánh cũng đánh không lại mà mắng anh ta, anh ta lại không biết xấu hổ!

Bị sờ soạng khắp người, da thịt kề nhau, dù kháng cự như thế nào cũng không thể chống lại được.

Ánh sáng bên trong phòng bị chỉnh tối lại, anh nâng đầu cô rồi hôn lên.

Lưu Diệp cảm thấy rất không thoải mái, cô dùng sức nhắm mắt lại nhưng không có cách nào quên đi cảm giác bị vuốt ve.

Mỗi một cảm giác đều vô cùng rõ ràng.

Vậy mà anh ta lại còn rất thuần thục, kỹ năng vuốt ve cũng dần dần trở nên thành thạo hơn, lúc vuốt ve cô còn tranh thủ tham khảo phân tích cảm giác và độ nhảy cảm của cô nữa!

*** đây là học được cho nên thực hành có đúng không!!

Cô buồn bực hỏi thẳng anh: “Có biết làm chuyện này chính là phải hai người cùng tình nguyện hay không hả?”

“Nói nhiều không bằng cùng thưởng thức.” Khương Nhiên nửa che người cô, ngón tay của anh rất đẹp, nhưng lúc vuốt ve cơ thể cô lại vô cùng thô lỗ.

Đàn ông ấy, lấy cái gì mới cứu vớt được bộ não chứa đầy tinh trùng, đồ sâu bọ đây?

Là cô đang ông nói gà bà nói vịt hả?

Hơn nữa cô đang lo lắng đến một ngày cô bị cưỡng gian gì đó sẽ bị giày xéo mất, kết quả là kinh nguyệt đã kết thúc vào một ngày đó.

Cô đang buồn bã không vui, chợt thấy Quan Chỉ mang theo một đám người đi tới.

Hơn nữa biểu tình của họ cực kì nghiêm túc.

Trước kia Quan Chỉ lạnh lùng với cô, bây giờ thái độ đối với cô lại thay đổi 180 độ, ngay cả nói chuyện cũng không dám nhìn thẳng cô, nhưng mà cô có thể cảm giác được, thật ra những người này đều lén lút nhìn cô.

Chính là dáng vẻ lén lén lút lút, hơn nữa chỉ cần cô nhìn lại thì những người đó sẽ lập tức quay đầu đi chỗ khác, mặt thì muốn nhìn nhưng bộ dạng lại sợ nhìn thấy…

Những người này giống mấy quan lớn khoảng hơn hai mươi ba mươi tuổi, dù ác hay không cũng khiến người ta chán ghét!!

Hơn nữa Lưu Diệp rất buồn bực, trước kia Khương Nhiên rất để ý tới hành tung của cô, đừng nói Quan Chỉ, mà những người khác cũng không thể bước vào Hạ cung một bước, vậy mà tình hình bây giờ, thế nào mà nhiều người đến đón cô như vậy.

Thêm vào đó, cô nhớ trước kia muốn mở cửa thủy tinh này thì cần phải có mật mã và vân tay của Khương Nhiên, thế mà giờ lại phát hiện Quan Chỉ chỉ cần bấm mấy mật mã là cửa đã mở ra rồi.

Cô cũng rất buồn bực, trong lòng nghi ngờ không biết có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.

Hơn nữa sau khi rời khỏi đây cô nhanh chóng bị những người kia vây quanh dẫn vào một căn phòng giống như trường quay.

Nhìn chỗ này rất nề nếp, ở giữa căn phòng có sắp xếp một chỗ như để diễn thuyết.

Hơn nữa sau đài diễn thuyết còn đặt quân kỳ cực kì xinh đẹp của Khương Gia Quân.

Có rất nhiều nhân viên làm việc xung quanh, vẻ mặt ai cũng nghiêm túc, cô nhìn thấy trước tiên Quan Chỉ đi tới đài rồi thử một vật giống như micro, sau đó lại chạy đến trước một chiếc máy như máy quay phim rồi khoa tay múa chân.

Cô buồn bực đứng bên cạnh quan sát.

Có lẽ là chạy thử xong xuôi, lần này người đi lên không phải là Quan Chỉ mà là một người đàn ông rất lịch sự, đeo mắt kiếng, gương mặt nghiêm túc, sau khi lên đài thì anh ta khẽ hắng giọng.

Lưu Diệp buồn bực nhìn Quan Chỉ một cái, ngay lúc Quan Chỉ nhìn cô quả thật cũng không dám thở mạnh, bộ dáng thận trọng dè dặt khiến cô có cảm giác thật xa cách, trước đây chính anh ta gọi cô là phế vật…

Gương mặt còn rất xem thường nữa…

Mặc dù khiến cô không được tự nhiên nhưng bộ dáng cung kính kia còn khiến cả người cô nổi da gà… Khiến cho cô cảm thấy không tự nhiên được không!!!

Quan Chỉ cẩn thận giải thích với cô: “Phu*, đó là người phát ngôn của bộ tham mưu.”

*Phu: Ý chỉ người đàn ông.

Thiếu chút nữa chữ phu kia làm cho Lưu Diệp quẫn bách muốn chết.

Hơn nữa đang yên đang lành đưa cô đến đây xem người ta phát biểu để làm gì vậy?

Cô buồn bực nhìn theo động tác tay của Quan Chỉ thì thấy người trên đài đã chna thành nói: “Gần đây phía bên lãnh đạo Tổng chỉ huy Khương Nhiên phát hiện một người có dấu hiệu là phụ nữ, hiện nay theo như quy định luật sở hữu của năm XX thì phía ngài Khương Nhiên hoàn toàn có quyền sở hữu, vì vậy trịnh trọng tuyên bố, tất cả hành động cùng lời nói tổn hại đến quyền lợi thì chắc chắn bên này sẽ lựa chọn các biện pháp hữu hiệu, kiên quyết duy trì quyền sở hữu Lưu Diệp với lãnh đạo của bên này.”

Lưu Diệp nghe xong liền than thở một tiếng.

Đầu óc giống như ngưng hoạt động, lúc này lại xoay quanh tới cô!! Việc này không đúng lắm thì phải?

Không phải muốn giấu cô sao? Bây giờ muốn làm gì đây?

Hơn nữa quyền sở hữu, duy trì các biện pháp cần thiết?!

Đây là bách khoa toàn thư về truyện cười sao?

Hơn nữa sau khi nói xong mấy lời đó, cô nhanh chóng được Quan Chỉ ra dấu mời đi lên.

Lần này cô càng không thể giải thích được, cảm thấy rất không hiểu, đứng trên sân khấu thuyết trình, một hồi lâu mà cô vẫn không tỉnh táo lại, chỉ sững sờ ngẩn người nhìn về phía ống kính.

Hơn nữa lúc Quan Chỉ ra dấu bảo cô vẫy tay, ngay cả đưa cánh tay ra mà cô cũng không biết.

Cô làm xong mấy chuyện kia như đang mộng du vậy, sau đó lại bị Quan Chỉ cùng mấy người lính kia hộ tống về lại Hạ cung.

Chỉ có điều cô không có một chút cảm giác chân thật nào, vật kia là máy quay phim sao, sau này dùng làm gì?

Để kiểm chứng suy nghĩ của mình, cô nhanh chóng mở TV ra.

Nhưng điều khiến cô không thể tưởng tượng được chính là, sau đó cô đã nhìn thấy bất kỳ kênh nào cũng đều chiếu cảnh vừa rồi, trên màn ảnh to lớn, gương mặt của cô trên đó còn lớn hơn mấy gần so với mặt thật, lúc này đang ngơ ngác hiện lên trên màn hình.

Trên màn hình chính, cô đang vẫy tay, có lẽ là do quá khẩn trương nên tư thế vẫy tư rất máy móc.

Vì vậy cô liền nghe một chuyên gia phân tích về hình tượng này.

Người chuyên gia đó nói một cách chuẩn xác: “Mọi người đều biết Khương Nhiên làm việc không như lẽ thường, lúc trước vào sự kiện Lục Địa, mọi người cũng biết đây là một người có cuồng vọng, thích chiến tranh, cho nên sự kiện lần này, không biết là Khương Nhiên phát hiện ra một người phụ nữ, mặc dù lý thuyết hai không gian tồn tại song song đã xuất hiện mấy trăm năm, nhưng đối với cơ thể của mỗi sinh mệnh mà nói, mọi người đều biết, lúc một sinh mạng nào đó tiến hành di chuyển trong không gian thì vô cùng nguy hiểm, đã từng có thí nghiệm, cho dù là chuột bạch có kích thước rất nhỏ cũng sẽ bị thiêu cháy, chẳng qua dựa theo thí nghiệm thì chỉ dùng chuột bạch nhỏ, hơn nữa mọi người có thể thấy, động tác vung tay của người phụ nữ này, mọi người có thể thấy rõ đường cong cánh tay của cô ta rất mất tự nhiên… Khuỷu tay bình thường là cong như thế này, dễ dàng thấy động tác của cô ấy rất máy móc, cho nên có lẽ đây là lắp ghép, nhắc tới phụ nữ thật sự cũng quá mức khoa trương… Hơn nữa ngực cũng làm quá rồi… Theo sách lịch sử ghi lại, ngực của phụ nữ thật sự không to như vậy…”

Lưu Diệp trợn mắt há mồm chuyển kênh, cái kênh này không đi theo phái lý luận chính thống mà lại giống như nói chuyện nhảm để giải trí.

Người dẫn chương trình nói không thực tế, đang bừng bừng khí thế phân tích định hướng tình dục của Khương Nhiên, mấy người nhiều chuyện hoặc không nhiều chuyện cũng tụ tập lại với nhau, kết hợp với thái độ không lâu trước đây mà đào sâu sự việc này, còn có Khương Gia Quân đọc bản tuyên bố không thể tưởng tượng ra được, rối rít phân tích có thể Khương Nhiên thay đổi tính tình… Còn có chuyện đàn ông trải qua vài ca phẫu thuật cũng có thể trở thành phụ nữ, hơn nữa đề tài kia vẫn được đào sâu hơn.

Lưu Diệp cũng không nhịn được mà nghe vài phút, xã hội học, tâm lý học gì đó, còn có địa vị xã hội biến chất, vân vân…

Cô có một cảm giác rất không chân thật!

Cô đã ra ngoài ánh sáng, hoàn toàn bại lộ thân phận trước mặt toàn bộ người dân trên thế giới sao?

Nhưng rốt cuộc là tại sao Khương Nhiên lại làm như vậy, bởi vì hôm trước đã chuẩn bị xong trực thăng, đại bác cùng chiến hạm trên không nên chuẩn bị nhốt cô để làm dây châm lửa hay sao?

Cô không nhịn được lại đổi kênh vài lần, lần này là kênh về y học, tóm lại kênh này còn bình thường một chút, mấy vị bác sĩ đang hết sức tận tụy với công việc , cố gắng giải thích hành vi của Khương Nhiên thành bệnh thần kinh, thậm chí còn có một bác sĩ sôi nổi đã quyết định phải nhanh chóng đặt tên cho loại bệnh này là bệnh Khương Nhiên biến thành nữ.

“Mọi người đều biết, vào thế kỷ đầu tiên mà phụ nữ biến mất, có một ít đàn ông đã mắc loại bệnh tinh thần này, nhìn bề ngoài thì bệnh nhân sẽ không khác người bình thường, nhưng chỉ cần nhắc đến phụ nữ thì sẽ có triệu chứng của bệnh, nhưng nhìn qua tài liệu trước mắt thì loại bệnh tâm thần này cũng sẽ không dẫn đến việc phát sinh bạo lực, cho nên xin đông đảo người xem hãy yên tâm, cho dù thủ lĩnh hiếu chiến của Khương Gia Quân có mắc loại bệnh tinh thần này thì cũng sẽ không dẫn đến đại chiến thế giới…”

Khóe miệng của Lưu Diệp co rút, cô nhớ còn có một kênh quân sự nữa, cô vội vàng chuyển kênh, hồi hộp nhìn, rất sợ chuyện vừa rồi sẽ dẫn đến hậu quả đáng sợ, kết quả là thấy người dẫn chương trình ăn mặc chỉnh tề đang thông báo rõ ràng từng chữ: “Lần này Khương Gia Quân tuyên bố, đại biểu giới quân đội đều bày tỏ sự tiếc nuối, hy vọng ngài ấy có thể tích cực xử lý ổn thỏa ý muốn quan hệ hòa bình…”

Lưu Diệp lại quẫn bách.

Chẳng qua lúc trước cô không chú ý tới bài tuyên bố, lúc này đã được nghe lại một lần thông qua TV phát sóng.

Trước kia cô nghe rất mơ hồ, nhất là cô lại ở sau khán đài, những lời phát biểu sau đó cô không nghe rõ ràng được, bây giờ thấy biểu hiện của người phát ngôn tốt hơn cô rất nhiều, vừa nghiêm túc lại trình bày rõ ràng lời tuyên bố kia.

Chẳng qua là những lời đó, cô nghe thế nào cũng không thấy tự nhiên, bởi vì nói có sách, mách có chứng, đưa ra ví dụ ai đó đoạt lấy quyền sử dụng, cái gì mà quyền khai thác, bất kể là theo như luật bảo vệ động vật hoang dã, còn luật khai thác, luật vật quyền…

Tóm lại sẽ không một ai ở trong phạm vi này.

Hơn nữa cô còn chưa xem được mười phút thì bọn Quan Chỉ lại vội vã chạy vào.

Lần này vẻ mặt của Quan Chỉ rất buồn bực, thậm chí trên trán còn rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, từ trước đến nay đầu tóc luôn cẩn thận tỉ mỉ, lúc này cũng trở nên rối loạn cả lên, còn có một lọn tóc rũ xuống trán.

Anh ta vừa vội vàng lấy bản tuyên bố ra vừa nói với cô: “Thật xin lỗi, mời ngài ra ngoài một lần nữa, thủ lĩnh rất không hài lòng với phần truyền hình trực tiếp vừa rồi, lần này ngài có thể tự mình đọc bản tuyên bố.”

Thật ra thì lúc nãy xem truyền hình, có lẽ Lưu Diệp cũng đoán được vẻ mặt của Khương Nhiên…

Nói thật cô cũng rất quẫn bách, chẳng qua sau khi nhận lấy bản tuyên bố rồi đọc qua, thấy những nội dung trong đó một cách rõ ràng, mặt cô trở nên tái nhợt.

Cô do dự hỏi: “Thật sự phải nói mấy cái này sao?”

Quan Chỉ hơi bối rối giải thích: “Bản tuyên bố này là do bộ tham mưu viết ra, nhưng không biết vì sao lần này thủ lĩnh không tự mình nói…”

Hơn nữa để thể hiện tầm quan trọng của bản tuyên bố này, Quan Chỉ còn cẩn thận bổ sung một câu: “Làm phiền ngài rồi, mặc kệ thế nào thì lần này phải thu được lời đáp trả tương ứng, nếu không sau đó sợ rằng còn phải dùng một chút thủ đoạn đặc biệt.”

Lưu diệp ngây người, thủ đoạn đặc biệt sao?

Để chứng minh bọn họ chiếm được một người phụ nữ thật sự, không phải lại kéo cô ra cho bọn người kia phát sóng trực tiếp chứ?

Thế mà cô cho rằng bọn họ sẽ giấu diếm thân phận của cô, kết quả là họ càng muốn khua chiêng múa trống nói ra cho bằng được… Nghĩ tới cấu tạo não của ai đó, cô lập tức cảm thấy Khương Nhiên không phải là loại… cũng không nói chính xác được…

Hơn nữa trong đầu của anh ta, rốt cuộc có hiểu phụ nữ là gì không hả??

Lưu Diệp vô cùng buồn bực, cho nên mặc dù khó tin vào mắt mình, cô cũng phải khiến những người kém năng lực ngồi xem trước tivi tin rằng cô là phụ nữ!!

Lúc đến nơi, vẫn là căn phòng giống như trường quay đó, nghĩ tới sắp quay trực tiếp trên tivi, cô thật muốn khóc, đặc biệt còn trực tiếp trên phạm vi toàn cầu, có cần khoa trương vậy hay không?

Quan Chỉ vẫn ở bên cạnh an ủi cô: “Đừng lo, ngài chỉ cần dựa theo bản thảo mà nói là được.”

Lưu Diệp lo lắng nuốt nước bọt, đối với câu đầu tiên của bản tuyên bố, ngược lại cô phải chịu đựng sự ghê tởm mà đọc: “Là phụ nữ… hàng thật giá thật..”

Còn sau đó, quả thật cô không chống đỡ nổi: “Lúc gặp Khương Nhiên bên trong phòng giam mờ tối, đêm đó, thấy anh như vừa gặp đã yêu, bởi vì yêu quá cuồng nhiệt cho nên không nhịn được khát vọng trong lòng, xâm phạm anh ấy…”

Cô có thể mắng chửi không?

Cô cắn răng thở dài: “Là người phụ nữ thuộc về anh ấy, bất kể thân thể hay là tâm hồn…”

Rốt cuộc đọc xong bản thảo, lúc cô muốn đứng dậy rời đi thì Quan Chỉ ở đối diện làm một động tác vẫy vẫy cánh tay.

Cô nhớ tới động tác máy móc của mình lúc trước, đây là để chứng tỏ cô là phụ nữ đó!!

Nhưng mà giống như vẫn còn giận dỗi, rốt cuộc cô không thể nhịn được nữa mà chỉ thẳng tay vào TV.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.