Tuy đa số phụ nữ đều dễ dàng rung động trước người đàn ông như Phó Hành Chu, nhưng Dư Tình chủ yếu là tò mò về Ôn Dạng. Cô ấy quá hiểu Ôn Dạng, cô chịu bước ra một bước này chứng tỏ Phó Hành Chu có điểm hơn người.
Ôn Dạng vén mái tóc dài hất sang một bên, có chút uể oải nói ra điểm khiến cô rung động.
Đó là vào cái đêm bị mắc mưa trên đường phố Hồng Kông, anh rất ân cần lịch thiệp, âm thầm giúp cô che giấu khoảnh khắc xấu hổ đó, cũng không nói nhiều lời mà đưa cô về khách sạn. Khoảnh khắc đó khiến cô cảm nhận được sự vững vàng của người đàn ông này.
Dư Tình cũng dựa vào ghế sofa, chống cằm nhìn vào mắt cô: “Tớ hiểu rồi.”
Ôn Dạng không phải vì anh đẹp trai giàu có, mà là vì trong giai đoạn này anh đã mang đến cho cô sự chu đáo và ổn định. Cô ấy khẽ chọc nhẹ vào vai Ôn Dạng: “Sao cậu không kể với tớ chuyện này?”
Ôn Dạng cười nói: “Lúc đó tớ chật vật như thế có gì hay ho mà kể.”
Dư Tình trừng mắt nhìn cô: “Nhưng mà nghĩ lại thì anh ấy thật sự quá được, hoàn toàn không mắc tật xấu nhìn trộm phụ nữ của đa số đàn ông. Trước đây tớ nghe nói đám đàn ông lắm tiền thường coi phụ nữ như cái kho mà đốt, cậu có nghe nói chuyện này chưa?”
Ôn Dạng nghĩ ngợi giây lát, hình như có nghe nói, nhưng hình như cũng không có ấn tượng gì lớn. Dư Tình nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô: “Dù sao cũng là một loại sỉ nhục đối với phụ nữ.”
Ôn Dạng gật đầu.
Dư Tình vỗ đùi nói: “Cho nên tớ cảm thấy bên cạnh anh ấy nhất định không thiếu phụ nữ, chỉ là anh ấy thật sự không có hứng thú. Giống như một số lời đồn đại ngoài kia, anh ấy quả thật không thích những thứ này.”
Cô ấy lí lắc trêu chọc Ôn Dạng: “Nhưng mà anh ấy thích cậu.”
Ôn Dạng đỏ mặt, đẩy Dư Tình.
“Tớ đã nói với anh ấy là thử xem.”
“Vậy cũng tốt, có thể tiến có thể lui, có thể thử xem.”
Ôn Dạng ừ một tiếng.
Dư Tình nhìn Ôn Dạng một lúc, đột nhiên nói: “Dạng Dạng, cậu trưởng thành rồi.”
Ôn Dạng sửng sốt: “Sao lại nói vậy?”
Dư Tình cười cười, lắc đầu không nói gì.
Chỉ là trưởng thành rồi thôi. Nhìn bằng mắt thường cũng có thể cảm nhận được là trưởng thành rồi.
Trưởng thành đôi khi chính là im lặng như vậy.
Nếu là mấy năm trước, Ôn Dạng nhất định sẽ không dùng cách thử xem này để bắt đầu chuyện tình cảm của mình, nhưng bây giờ cô lại chọn như vậy. Có thể đưa ra quyết định này là bởi vì cô biết mình muốn gì.
Dám thử và chấp nhận bất kỳ kết quả nào.
Thấy Dư Tình không trả lời, Ôn Dạng khẽ ngáp một cái, Dư Tình thấy khóe mắt cô rưng rưng, trong lòng khen ngợi Dạng Dạng nhà tôi thật xinh đẹp, sau đó kéo tay cô: “Nhanh đi tắm rồi đi ngủ thôi.”
Ôn Dạng cũng muốn ngủ rồi, cô đứng dậy hỏi: “Còn cậu, còn vẽ bản thảo sao?”
“Không vẽ nữa, tối nay tớ cũng muốn ngủ sớm một chút.”
Ôn Dạng ừ một tiếng.
“Vậy tớ tắm xong rồi thì cùng nhau đi ngủ.”
“Được.”
Nửa tiếng sau, Ôn Dạng tắm rửa xong trở về giường, cùng Dư Tình chìm vào giấc ngủ. Dư Tình nhìn dáng vẻ mơ màng của cô, rúc vào cạnh cô, thầm nghĩ không biết Ôn Dạng có thể ở bên cô ấy bao lâu nữa.
Haizz——
–
Ngày thứ hai sau khi xác nhận quan hệ yêu đương, sáng sớm Phó Hành Chu đã phải đến thành phố bên cạnh họp, buổi chiều mới về. Ôn Dạng thì đến studio tiếp khách hàng bàn công việc, chạy liên tục không ngừng.
Buổi chiều.
Ôn Dạng tranh thủ đến Hoa Phủ, bên Hoa Phủ đã bước vào khâu bôi trét tường, Ôn Dạng mua một ít nước khoáng ở cửa hàng tiện lợi rồi mang lên, anh Trần Xương và mấy người khác đang bận rộn với công việc.
Lúc này bụi sẽ nhiều hơn trước một chút, Ôn Dạng cầm điện thoại quay một đoạn video ngắn rồi gửi cho Phó Hành Chu.
Ôn Dạng: [Đã tiến hành đến bước này rồi nhé.]
Phó Hành Chu bên kia chắc là đang bận, không trả lời cô ngay. Đợi đến lúc anh trả lời thì Ôn Dạng đang nói chuyện phiếm với anh Trần Xương, cô nhìn số lượng người, nói: “Sao hình như thiếu mấy người thợ vậy anh?”
Anh Trần Xương uống một ngụm nước khoáng: “Vẫn chưa đi làm, có hai người nhà có chút việc nên xin tôi nghỉ phép mấy ngày, còn một người thì mẹ bị bệnh phải nhập viện.”
Ôn Dạng nghe vậy thì gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cô ngẩng đầu nhìn bức tường, hỏi: “Là anh nào vậy ạ?”
Trần Xương nói một cái tên.
Ôn Dạng nhớ ra rồi.
Trần Xương sợ Ôn Dạng lo lắng về tiến độ công việc, bèn nói: “Cô yên tâm, có thể hoàn thành đúng hạn.”
Ôn Dạng cười nói: “Tôi tin anh, anh Trần.”
Trần Xương gật đầu, trưa nay anh ấy ăn uống hơi lung tung nên có chút khó chịu, nói chuyện với Ôn Dạng không lâu thì vội vàng đi vệ sinh. Ôn Dạng thấy có một người thợ đang trát bột bả lên tường, nhìn màu sắc có vẻ hơi đậm so với những chỗ khác. Cô có chút lo lắng, bèn hỏi người thợ đó, người thợ đó là mới đến, anh ta nói: “Tôi cũng thấy hơi đậm, nhưng tôi cũng không rành lắm, phải hỏi anh Trần đã.”
Ôn Dạng nghĩ: “Hay là để tôi lên xem sao?”
“Được, để tôi giữ thang cho cô.”
Ôn Dạng nói lời cảm ơn, cũng may là không cao lắm, chỉ cần bước vài bước là đã trèo lên được. Cô vịn vào thang thò đầu ra xem, nhìn gần thì không có vấn đề gì, chỉ là nhìn từ xa có vẻ giống màu đen.
Lúc Phó Hành Chu bước vào cửa thì nhìn thấy người phụ nữ đội mũ công trình đứng trên thang, cô đang chăm chú xem xét, còn nói chuyện với người thợ bên dưới, bảo người ta lấy dụng cụ đưa cho cô. Bàn tay trắng nõn của cô cầm lấy dụng cụ dính đầy bụi bẩn, trông có vẻ hơi lạc lõng, lại có vài phần đáng yêu. Người thợ kia đang giữ thang, quay đầu lại nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc vest đứng cách đó vài bước chân thì ngẩn người.
Đôi mắt người đàn ông kia đen như mực, liếc nhìn anh ta một cái, vừa nhìn đã biết không phải người thường.
Càng không biết anh chính là chủ nhà, bởi vì trước giờ đều là thư ký Tưởng đến xem tiến độ.
Ôn Dạng cuối cùng cũng xác nhận được bức tường màu đậm kia không có vấn đề gì, cô buông dụng cụ xuống, chuẩn bị xuống thang. Nhưng vừa quay người lại thì nhìn thấy Phó Hành Chu, cô chớp mắt hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Giọng nói của Phó Hành Chu rất nhẹ: “Không phải em nói anh không thèm quan tâm đến căn nhà của mình sao?”
Nghe vậy, gò má Ôn Dạng nóng ran, lúc trưa nhắn tin cho anh đúng là cô có hơi oán trách.
Người thợ đang quét đất bên cạnh nhìn về phía Phó Hành Chu.
Không ngờ anh lại là chủ nhà.
Phó Hành Chu đi lên trước vài bước, đến bên thang, đưa tay về phía Ôn Dạng. Ôn Dạng cúi đầu nhìn anh vài giây rồi đưa tay ra để anh nhẹ nhàng ôm xuống, anh nói: “Sau này đừng lên đó làm những việc như vậy nữa, nhỡ ngã thì sao.”
Ôn Dạng đứng vững, cởi mũ ra rồi ngẩng đầu nhìn anh: “Không sao đâu, chỉ vài bước thôi mà.”
Cô trả mũ lại cho người thợ.
Người thợ bên cạnh đã đứng như trời trồng, nhìn thấy sự tiếp xúc thân mật giữa vị chủ nhà này và thiết kế Ôn, anh ta run rẩy nhận lấy chiếc mũ, nhìn Ôn Dạng: “Thiết kế Ôn, vị này là?”
Ôn Dạng và Phó Hành Chu nhìn nhau, ánh mắt người đàn ông rất sâu.
Người thợ kia ồ lên một tiếng, khẽ gật đầu nói với Phó Hành Chu: “Chào anh, chào anh.”
Phó Hành Chu gật đầu, muốn dắt tay Ôn Dạng.
Ôn Dạng né tránh, cô xoa xoa tay: “Tay em bẩn.”
Phó Hành Chu liếc nhìn lòng bàn tay cô rồi nắm lấy.
“Đi rửa thôi.”
“Lục Trạm đến rồi, cậu ấy muốn gặp em.” Anh nói.
Ôn Dạng nghe vậy thì thuận thế đi đến góc tường lấy túi và máy tính, hỏi: “Anh Lục muốn sửa thiết kế sao?”
Phó Hành Chu: “Ừ.”
Phó Hành Chu dắt Ôn Dạng ra ngoài tìm chỗ cho cô rửa tay, trong khu nhà có bồn rửa tay tiện lợi. Phó Hành Chu cầm đồ cho cô, Ôn Dạng ở đó cọ rửa, vừa cọ vừa nghịch nước.
Phó Hành Chu nhìn thấy vậy, trong mắt tràn đầy ý cười.
Sau khi rửa tay xong, Ôn Dạng lau qua tay, lại bị anh nắm lấy.
Hai người xuống hầm để xe, Phó Hành Chu khởi động xe, Ôn Dạng ngồi ở ghế phụ cầm iPad xem bản thiết kế của Lục Trạm. Chiếc xe màu đen chạy đến một câu lạc bộ, câu lạc bộ này chỉ dành cho hội viên, phải đạt đến một số vốn nhất định mới có thể có được một thẻ hội viên.
Phó Hành Chu ở tầng dưới nhẹ nhàng quẹt thẻ, dắt Ôn Dạng lên lầu.
Đi đến tầng cao nhất đẩy cánh cửa màu xám bạc ra, Lục Trạm đang đứng bên bàn cắt dưa mật, thấy Phó Hành Chu dắt Ôn Dạng bước vào thì khẽ chậc hai tiếng: “Đã lâu không gặp, Ôn Dạng.”
Ôn Dạng cười đáp: “Lâu rồi không gặp, anh Lục, bản thiết kế anh còn thấy có vấn đề gì sao?”
“Không có vấn đề thì không thể gặp cô à?”
Ôn Dạng bất lực: “Tất nhiên là có thể.”
Phó Hành Chu liếc nhìn Lục Trạm.
Lục Trạm ho một tiếng, bưng dưa bở đến đặt trên bàn trà.
Phó Hành Chu nhận lấy chiếc áo khoác ngoài mà Ôn Dạng đưa rồi tiện tay treo lên, nói: “Đừng bận tâm đến cậu ấy.”
Ôn Dạng mỉm cười cong khóe mắt, ừm một tiếng.
Phó Hành Chu xoa xoa tóc cô, dẫn cô đến ghế sô pha bên kia. Ôn Dạng cầm lấy ipad, mở ra đặt trên bàn trà cho Lục Trạm xem. Lục Trạm ra hiệu cho cô ăn dưa bở, sau đó ghé sát đầu nhìn, nói: “Đoạn thời gian trước tôi đã muốn sửa rồi, nhưng thấy đang Tết nên không muốn làm phiền cô, không ngờ mới có một khoảng thời gian Tết mà cô đã đồng ý quen cậu ấy rồi.”
Anh ta lí lắc trêu chọc.
Ôn Dạng đỏ mặt, lườm Lục Trạm.
Lục Trạm cười lớn, thấy cô như vậy thì cảm thấy khá mới lạ. Người phụ nữ này không chỉ đơn giản là có ngoại hình ưa nhìn, cô nhất định còn có những ưu điểm khác, mà Phó Hành Chu chắc chắn cũng vì thế mà rung động.
Ôn Dạng mặc kệ lời trêu chọc của anh ta, lấy laptop ra nói: “Anh Lục, hay là để tôi sửa cho anh ngay tại đây, tôi thấy anh chỉ muốn sửa một vài chi tiết thôi.”
“Nói đúng ý tôi rồi đấy.”
Phó Hành Chu rót cho Ôn Dạng một cốc sữa, đặt bên cạnh tay cô, ngồi sang bên cạnh cô hỏi: “Tối nay em muốn ăn gì?”
Ôn Dạng ngẩng đầu nhìn anh: “Hay là anh quyết định đi?”
Phó Hành Chu ừ một tiếng.
Ôn Dạng sửa bản thiết kế cho Lục Trạm.
Phó Hành Chu thì nói chuyện với Lục Trạm, bọn họ có một số việc cần phải trao đổi. Lục Trạm ngồi đối diện, thi thoảng khi nói chuyện với Phó Hành Chu lại liếc nhìn Ôn Dạng bên cạnh, có lúc Ôn Dạng mệt mỏi ngẩng lên xoa bóp cổ cũng sẽ liếc nhìn Phó Hành Chu.
Thật ra đây là lần đầu tiên Lục Trạm thấy Phó Hành Chu quan tâm đến một người phụ nữ như vậy.
Anh ta nhận thức sâu sắc rằng Phó Hành Chu lần này rất nghiêm túc, anh không phải là người không biết yêu, chỉ là chưa gặp được đúng người mà thôi.
Thế là.
Ăn cơm xong, sửa bản thảo xong, Lục Trạm lập tức chuồn thẳng.
Lúc Lục Trạm rời đi thì bầu trời đã sụp tối, bên ngoài cửa sổ sát đất nhấp nháy ánh đèn neon. Ôn Dạng đặt máy tính xách tay xuống, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, anh đang nghe điện thoại, đầu ngón tay trượt trên bàn di chuột.
Ôn Dạng tò mò nhìn qua.
Thấy thế, Phó Hành Chu thuận tay đưa máy tính cho cô xem.
Nhìn thấy một chuỗi số tiền trong đó, Ôn Dạng thoáng sửng sốt, nào dám nhìn thêm nữa, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh lại. Khóe môi Phó Hành Chu khẽ nhếch lên, trò chuyện với đối phương một lúc nữa rồi cúp máy.
Anh quay đầu lại thấy Ôn Dạng đang dựa vào lưng ghế, lười biếng chống cằm.
Phó Hành Chu dịu dàng hỏi: “Lại buồn ngủ rồi à?”
Ôn Dạng lập tức lắc đầu: “Không có, chỉ là bị số tiền của các anh dọa sợ thôi.”
Nụ cười trong mắt Phó Hành Chu càng thêm sâu: “Chỉ là một chuỗi số liệu thôi mà, chưa thỏa thuận xong thì cũng chỉ là con số.”
Ôn Dạng ồ một tiếng.
Vẻ lười biếng của cô rất đẹp, vừa mềm mại vừa có chút uể oải. Phó Hành Chu nhìn cô mấy giây, nắm lấy cổ tay cô kéo nhẹ một cái. Ôn Dạng khẽ giật mình, giây tiếp theo cả người cô đã nép vào lòng anh. Phó Hành Chu ôm lấy eo cô, nhẹ giọng nói: “Ngày mai anh về Hồng Kông.”
“Một tuần sau mới quay lại.”
Ôn Dạng dựa vào lồng ngực anh, ngẩng đầu nhìn anh, người đàn ông cúi đầu, ánh mắt hai người giao nhau, Ôn Dạng gật đầu: “Ừm.”
Trên người anh thoang thoảng mùi đàn hương rất dễ chịu, quyện với mùi hương nhẹ nhàng trên tóc cô. Phó Hành Chu nhìn cô, nói: “Sau này anh sẽ cố gắng dồn trọng tâm về Nam Thành.”
Ôn Dạng thoáng sửng sốt: “Không cần đâu, anh cứ bận việc của anh đi, không cần phải thay đổi vì em.”
Phó Hành Chu siết chặt eo cô hơn: “Em có thể chịu được yêu xa không?”
Ôn Dạng ngẩng đầu lên, gật đầu.
Phó Hành Chu nhướng mày.
Anh lại mong cô nói không được, nhưng cô cũng từng nói hiện tại lý trí đã vượt qua cảm tính rồi, anh chấp nhận tất cả.
Lúc này, chuông cửa vang lên.
Phó Hành Chu buông Ôn Dạng ra, đứng dậy đi mở cửa. Tim Ôn Dạng thực ra đang đập rất nhanh, cô có thể cảm nhận được hơi thở trên người người đàn ông. Cô chống tay lên thành ghế nhìn thử, người bấm chuông cửa là Tưởng Dược, cánh tay đang xắn tay áo của Phó Hành Chu nhận lấy một cái hộp, sau đó xoay người đóng cửa rồi đi về phía này. Trở lại sofa, anh ngước mắt nhìn cô, “Em quay người lại đi.”
Ôn Dạng khẽ chớp mắt: “Sao vậy?”
Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn xoay người lại.
Phó Hành Chu mở hộp gấm ra, lấy một sợi dây chuyền kim cương từ bên trong ra rồi đưa tay về phía trước, rơi xuống cổ Ôn Dạng. Ôn Dạng cảm nhận được sự lạnh lẽo trên cổ, cúi đầu xuống nhìn thử, thì ra là một sợi dây chuyền kim cương hình trái tim rất đẹp.
Phó Hành Chu cúi đầu cài kỹ lưỡng cho cô: “Anh mua đã lâu rồi, định Tết sẽ tặng em, nhưng sợ em không nhận.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]