Một nhóm người đi xuống ven hồ bán nguyệt, có cặp đôi, có người độc thân đi cùng nhau, cũng có bạn bè thân thiết, họ vừa cười nói vui vẻ vừa bưng đèn hoa sen đi xuống. Chỗ Ôn Dạng và Phó Hành Chu đang đứng bỗng chốc có mấy người đi tới, ở đây gió mát mẻ, Phó Hành Chu liếc nhìn bọn họ, lại nhìn người phụ nữ trước mắt. Ôn Dạng cũng nghiêng đầu nhìn bọn họ, sau đó dời tầm mắt, nói: “Em muốn xem ảnh anh chụp trước đây.”
Thật ra Ôn Dạng đã muốn xem từ trước rồi.
Nhưng cô vẫn luôn kìm nén, tác phẩm nhiếp ảnh đôi khi rất riêng tư, nó đại diện cho một khoảng thời gian nào đó của người chụp ảnh đã từng đến một nơi nào đó, một loại tâm trạng nào đó, một loại trải nghiệm nào đó.
Mà Phó Hành Chu hầu như không đăng ảnh lên vòng bạn bè, cho nên trình độ chụp ảnh của anh rốt cuộc như thế nào, Ôn Dạng không thể nào biết được. Nhưng đã chọn thử quen anh, vậy cũng muốn thử tìm hiểu anh từ nhiều mặt.
“Có thể xem không?” Cô lại hỏi.
Phó Hành Chu nhìn cô: “Đương nhiên.”
Anh nắm tay cô, dẫn cô bước lên bậc thang. Lúc lên dốc, Ôn Dạng xách váy theo sát, hỏi: “Ảnh của anh đều để ở đâu? Lưu trữ đám mây hay USB?”
Phó Hành Chu dẫn cô đi về phía xe: “Một phần để trên đám mây.”
Đến bên xe, anh mở cửa ghế sau: “Vào xe xem.”
Ôn Dạng ồ một tiếng, cúi người ngồi vào trong xe, chiếc xe này vì là xe thể thao nên ghế sau không rộng bằng chiếc kia, nhưng ghế ngồi bên trong cũng rất thoải mái. Phó Hành Chu mở cửa xe bên kia rồi ngồi vào, lấy máy tính bảng trong khe cắm ra trượt mở trang. Ôn Dạng nhẹ nhàng chống tay, thò đầu qua xem, cô hỏi: “Từ năm mấy tuổi thì anh bắt đầu học chụp ảnh?”
Phó Hành Chu bấm mở một album ảnh có ghi chú là Hồng Kông, nói: “Mười bốn tuổi.”
Ôn Dạng nhớ lần trước ở phòng triển lãm anh từng nói anh cũng vì thời kỳ phản nghịch nên mới chơi nhiếp ảnh. Sau khi ảnh được mở ra, đập vào mắt đều là dáng vẻ của Hồng Kông. Ảnh anh chụp cũng giống như con người anh vậy, tông màu đều thiên tối, thiên lạnh, cực kỳ bắt lấy những hình ảnh sắc bén, không chủ trương hoàn toàn là kiến trúc, có thể nhìn thấy chiếc xe hơi từ trong ống kính của anh để lại tàn ảnh.
Nhưng cũng không phải hoàn toàn sắc bén, cũng có sự dịu dàng mềm mại, ví dụ như hoàng hôn. Góc chụp ở Kennedy Town phối hợp với ánh hoàng hôn chiếu rọi nhìn rất đẹp mắt.
Phong cách chụp của anh ngay từ đầu đã mang theo màu sắc cá nhân.
Cho dù là ảnh chụp từ rất sớm.
Ôn Dạng chăm chú xem: “Vậy là từ nhỏ anh đã sống ở Hồng Kông.”
Phó Hành Chu ừ một tiếng.
“Bố anh thành lập Khinh Chu ở Hồng Kông, mẹ anh là người Hồng Kông.”
Ôn Dạng gật đầu: “Thì ra là vậy.”
Anh cũng không thích chụp người, có lẽ bức duy nhất là một bóng lưng, người đó dường như là anh. Anh mặc đồng phục học sinh đứng dưới gốc cây vặn nắp chai nước, cũng không nhìn vào ống kính, nhìn từ xa trông rất đẹp trai nhưng cũng rất lạnh lùng.
Ôn Dạng chỉ vào bức ảnh đó: “Là anh sao?”
“Ừ.”
“Ai chụp vậy?”
“Phó Bân, trốn học về nước.”
Ôn Dạng nhớ tới con người 666 kia, cô cong mày nói: “Anh ấy chụp đẹp đấy.”
Phó Hành Chu: “Vậy sao, cũng bình thường thôi.”
Ôn Dạng cảm thấy chụp rất đẹp, có lẽ anh không thích phong cách thanh xuân rực rỡ như vậy. Tiếp đó Phó Hành Chu lại lật xem rất nhiều ảnh, từng tấm từng tấm lướt qua, Ôn Dạng thò đầu nhìn. Mái tóc dài hơi xoăn nhẹ xõa trên vai khẽ trượt xuống. Phó Hành Chu một tay cầm máy tính bảng, một tay nhẹ nhàng vén tóc dài của cô.
Ghế sau xe bật đèn màu ấm, Ôn Dạng cảm nhận bàn tay to rộng đang giúp cô vén tóc rất ấm áp, cô cũng không ái ngại, hành động ân cần lịch thiệp vô ý của người đàn ông này khiến cô cảm thấy an tâm.
Xem ảnh xong.
Ôn Dạng khẽ ngáp một cái, Phó Hành Chu nhìn giọt nước nơi khóe mắt cô: “Buồn ngủ rồi à?”
Ôn Dạng gật đầu.
“Vậy về thôi.” Anh đặt máy tính bảng về khe cắm, nghĩ ngợi giây lát rồi lại lấy ra sửa chữa gì đó một chút, đưa cho cô, “Đổi mật khẩu quen thuộc với em đi, lần sau có thể dùng trực tiếp.”
Ôn Dạng nhận lấy máy tính bảng, sau khi ngẩn ra giây lát cô chợt ồ một tiếng, nhập ngày sinh của mình vào, cũng dễ nhớ nhất. Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Như vậy được không?”
Phó Hành Chu liếc nhìn máy tính bảng trên tay cô, khóe môi hơi nhếch lên: “Được, sinh nhật em à?”
Ôn Dạng gật đầu.
Phó Hành Chu nói: “Anh nhớ rồi.”
Ôn Dạng cầm máy tính bảng nói: “Anh vốn đã nhớ rồi, anh nhớ từ lúc nào thế?”
Phó Hành Chu nhìn cô nói: “Sinh nhật em dễ nhớ mà, lúc ký hợp đồng đã nhớ rồi.”
Ôn Dạng bỗng nhớ ra.
Trên hợp đồng thiết kế có số chứng minh nhân dân của cô, lúc anh ký tên thuận tiện nhìn lướt qua ngày sinh của cô, nhưng cô lại không nhớ ngày sinh của anh, cô thầm nghĩ lát nữa về nhà phải ghi nhớ mới được.
Dáng vẻ ngẩn người ngơ ngác của cô cũng rất xinh đẹp, Phó Hành Chu lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, nói: “Em cứ ngồi hàng sau đi, nếu buồn ngủ thì ngủ luôn ở đây một lát, không cần sang ghế lái phụ nữa.”
Anh mở cửa xuống xe, từ hàng ghế sau vòng qua ghế lái.
Ôn Dạng cảm giác đầu ngón tay anh rời đi vẫn còn lưu lại hơi ấm, cô ngồi vững ở hàng ghế sau, nhất thời cũng không cất máy tính bảng đi mà là cầm trong tay, cũng nhìn thấy hình nền trên máy tính bảng của anh.
Màn hình máy tính bảng đen kịt.
Phó Hành Chu khởi động xe.
Ôn Dạng dựa vào lưng ghế, tùy ý bấm bấm máy tính bảng, dùng ngày sinh của mình làm mật khẩu, lập tức mở khóa được. Lúc sau quả thực có chút buồn ngủ, cô dựa vào lưng ghế ngáp hai cái.
Đến khu chung cư Nhã Các, xe thể thao dừng lại.
Phó Hành Chu ngước mắt nhìn vào kính chiếu hậu, cô đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Chiếc điện thoại để bên cạnh vang lên tiếng rung, có vẻ là cô bạn thân của cô gọi đến. Phó Hành Chu xuống xe, mở cửa xe hàng ghế sau cúi người định ôm cô dậy, chợt nhìn thấy gương mặt say ngủ của cô.
Mềm mại giống y đúc hôm đó.
Chiếc điện thoại kia vẫn đang đổ chuông không ngừng. Phó Hành Chu đưa tay lấy điện thoại, nghe máy.
Dư Tình ở đầu bên kia hỏi: “Dạng Dạng, cậu vẫn chưa về sao?”
“Cô ấy đến rồi, tôi đưa cô ấy lên, cô mở cửa giúp nhé.”
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên trong điện thoại, Dư Tình sững người, nhận ra đó là Phó Hành Chu thì vội vàng đáp: “Vâng vâng, tổng giám đốc Phó.”
Cúp điện thoại, Phó Hành Chu lại cúi người xuống ôm cô lên, bế cô ra khỏi xe, sải bước dài bước qua cửa xe, đi về phía khu chung cư Nhã Các, vẫn là khung giờ quen thuộc.
Dư Tình mở cửa chờ sẵn ở cửa.
Cửa thang máy vừa mở ra đã nhìn thấy người đàn ông cao lớn ôm Ôn Dạng bước ra, Dư Tình bước lên một bước, hỏi: “Lại say rồi à?”
“Không có uống rượu, chỉ là buồn ngủ thôi.”
Phó Hành Chu vừa nói vừa ôm người đi vào trong, lần này anh cũng đặt cô lên ghế sofa. Ôn Dạng vừa được đặt xuống thì có xu hướng tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã chạm phải ánh mắt của anh.
Phó Hành Chu vén gợn lọn tóc cho cô, nói: “Tỉnh rồi à?”
Ôn Dạng đang trong trạng thái mơ màng lại đối diện với đôi mắt của anh ở khoảng cách gần như thế này, hai má cô bỗng chốc nóng bừng, lí nhí nói: “Em ngủ quên trên xe à?”
Phó Hành Chu ừ một tiếng.
Đầu ngón tay anh vuốt lại tóc mái cho cô, cúi người hôn khẽ lên trán cô, nói: “Vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ đi, ngủ ngon nhé.”
Ôn Dạng nhìn anh, gật đầu.
Dư Tình đứng bên cạnh chứng kiến cảnh tượng này thì khiếp sợ đến ngây người.
Tiễn Phó Hành Chu đi rồi, Dư Tình chạy vội về phía ghế sô pha nhìn Ôn Dạng, Ôn Dạng đã tỉnh ngủ hơn một chút, ôm gối trong lòng nhìn cô ấy. Dư Tình nhìn cô chừng mấy giây rồi ngồi phịch xuống ghế sô pha, nhích lại gần quan sát cô: “Cậu đồng ý với anh ấy rồi hả?”
Hoàn toàn là hai kiểu đàn ông khác nhau, có thể nói hiện tại Ôn Dạng gặp gỡ Phó Hành Chu khi cô đã trưởng thành, mà rõ ràng Phó Hành Chu còn chín chắn hơn cô.
Anh không phải những chàng trai ngây ngô trên ghế nhà trường, cũng chẳng phải mẫu đàn ông đang chập chững bước vào đời và phấn đấu cho sự nghiệp, anh thuộc một đẳng cấp khác rồi.
Dư Tình nhìn Ôn Dạng, hỏi: “Tớ tò mò là điểm nào ở anh ấy khiến cậu rung động?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]