Chương trước
Chương sau
Trình Ngôn Vũ thả lỏng vai: “Ăn cơm?”

Anh quay đầu nhìn cô, “Vậy sao không gọi anh?”

Ôn Dạng cười cong mắt, ngẩng cái cổ thon dài trắng nõn lên: “Nhìn dáng vẻ của anh là biết anh đang làm việc rồi, gọi anh làm gì.”

“Em ăn một mình à?”

“Với Dư Tình.”

Trình Ngôn Vũ gật đầu, lại quay về xử lý vết thương cho cô.

Xử lý xong vết thương, Ôn Dạng ngồi thẳng người dậy, cầm lấy laptop: “Cho anh xem hoàng hôn em chụp ngày hôm qua nè, căn nhà của chúng ta rất thích hợp để chụp ảnh.”

Trình Ngôn Vũ nhìn sang.

Ôn Dạng dựa sát vào anh, ngón tay ấn lên bàn phím, lướt qua từng bức ảnh.

Hai vợ chồng dùng chung một loại sữa tắm nên mùi hương gần như hòa quyện vào nhau. Trình Ngôn Vũ nhìn hoàng hôn trong ảnh, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt. Anh có hơi thất thần, ánh chiều tà lờ mờ như phác họa ra một bóng người, anh khẽ đưa mắt nhìn đi chỗ khác, với tay lấy chiếc điện thoại đen trên bàn trà, mở ra xem.

Trên đó không có tin nhắn, chỉ có hộp thư công việc nhảy lên vài dòng thông báo.

Anh lại mở WeChat.

Vừa mở ra đã lập tức tắt đi.

Giọng Ôn Dạng vang lên bên cạnh, cô kéo tay anh: “Anh thấy bộ lọc này đẹp hay là ảnh gốc đẹp hơn…”

Trình Ngôn Vũ chuyển tầm mắt lại máy tính, Ôn Dạng luôn thích dùng bộ lọc cho ảnh, nhưng ảnh gốc thì sắc nét hơn, Trình Ngôn Vũ nhìn ảnh gốc, nói: “Cái này đẹp này.”

Ôn Dạng nghiêng đầu nhìn anh: “Thật sao?”

Trình Ngôn Vũ nhìn vào đôi mắt của vợ mình, gật đầu, “Ừm.”

Ôn Dạng bĩu môi: “Được rồi, vậy thì không cần dùng bộ lọc nữa.”

Cô cảm thấy có bộ lọc thì màu sắc đậm nét hơn, trước kia Trình Ngôn Vũ luôn chọn bức ảnh mà cô thích.

Nhìn thấy thời gian ở góc dưới màn hình, Ôn Dạng đẩy laptop sang một bên, cầm lấy điện thoại bên cạnh rồi dựa vào lòng Trình Ngôn Vũ, ngẩng đầu lên nói: “Trưa nay em đã nghĩ ra muốn ăn gì rồi, nhưng có vài món phải mua, chúng ta ra ngoài mua hay là đặt hàng online là được?”

Trình Ngôn Vũ ôm cô, cúi đầu nhìn cô: “Em muốn ra ngoài hay là đặt hàng online?”

Ôn Dạng nhìn vào đôi mắt của anh, cười nói: “Ra ngoài mua đi, siêu thị dưới lầu thôi, chợ hơi xa, lười đi lắm.”

“Được.” Anh đáp lại.

Mắt Ôn Dạng sáng rực, đứng dậy khỏi lòng anh: “Vậy em đi thay đồ, anh có thay không?”

“Anh không thay.”

Ôn Dạng cười khúc khích đi vào phòng ngủ chính chọn một chiếc váy màu sáng. Sau lưng phải thắt nơ, Ôn Dạng vừa trở tay lại thắt nơ vừa đi ra khỏi phòng ngủ. Cô định cho Trình Ngôn Vũ xem chiếc váy mới mua của mình, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Trình Ngôn Vũ đang đứng trong phòng khách xem điện thoại. Thắt nơ xong, Ôn Dạng buông tay, đứng đó cười rạng rỡ.

Trình Ngôn Vũ ấn xong điện thoại thì ngẩng đầu lên, thấy cô đã thay xong, anh cười nói: “Được rồi chứ? Đi thôi.”


Anh đưa tay về phía cô, Ôn Dạng vô thức đi tới đưa tay cho anh. Đi đến cửa, Ôn Dạng hoàn hồn lại, kéo tay anh: “Anh không phát hiện ra em mặc váy mới sao?”


Trình Ngôn Vũ lúc này mới phản ứng lại, rũ mắt liếc nhìn, cười hỏi: “Em mua khi nào vậy?”

“Em mua hôm qua, mua ở COCO.”

“Rất đẹp.” Trình Ngôn Vũ gật đầu khen ngợi.

Ôn Dạng có chút không hài lòng với việc anh chỉ khen ngợi, trước đây mắt anh sẽ sáng rực lên, đưa tay ôm cô vào lòng, vậy mà hôm nay chỉ có lời khen.

Trình Ngôn Vũ thay xong giày thì quay lại nắm tay Ôn Dạng. Ôn Dạng mang giày cao gót, được anh nắm tay đi ra ngoài, tâm trạng trong lòng cũng bị hành động này cuốn đi, cô vốn không phải là người hay nổi nóng.

Bước vào thang máy, Ôn Dạng khẽ cắn môi, Trình Ngôn Vũ vẫn nắm lấy tay cô. Trong thang máy có người vào, anh bèn kéo cô lại gần mình, thế là chút tâm trạng của Ôn Dạng cũng tan biến. Nhà họ ở tầng cao nên xuống dưới cần một chút thời gian, Ôn Dạng đổi lại khoác tay anh.

Trình Ngôn Vũ dẫn cô đứng sát vào tường, có hơi thất thần.

Siêu thị ở ngay bên ngoài khu chung cư.

Người rất đông, xung quanh đây có mấy khu chung cư đều đổ dồn về siêu thị này, Ôn Dạng bảo Trình Ngôn Vũ đẩy xe, cô đi đến khu bán thịt xem thử, Trình Ngôn Vũ nhận lấy thịt cô đưa.

Điện thoại đặt trên xe đẩy rung lên, ngón tay Trình Ngôn Vũ lập tức vuốt mở.

Ôn Dạng cầm thịt bò quay người đưa cho anh, thấy anh lại nhìn điện thoại, cô khựng lại giây lát, nhẹ giọng hỏi: “Là chuyện công việc à? Hình như hôm nay em không nên để anh ở nhà với em nhỉ?”

Trình Ngôn Vũ lập tức tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn cô.

Hôm nay cô mặc váy màu be, làn da cô vốn đã trắng nõn nà, dây đeo vai màu đen lộ ra một đoạn, dù đã yêu anh ba năm, kết hôn với anh hai năm, nhưng trên người cô vẫn toát ra nét thanh xuân thời đại học. Trình Ngôn Vũ nắm chặt điện thoại, lắc đầu nói: “Không sao, chỉ là đang chờ một email chưa nhận được thôi, không chờ nữa.”

Ôn Dạng nghe xong, mặt mày giãn ra, cười nói: “Nói không chừng tối nay sẽ gửi đến đấy.”

Trình Ngôn Vũ cười cười.

Anh úp điện thoại xuống bỏ vào xe đẩy, cho đến khi thanh toán về nhà anh cũng không mở ra xem.

Ôn Dạng khéo tay, cô xử lý rau củ của mẹ chồng cùng thịt bò viên mẹ ruột gửi, làm bốn món mặn một món canh, chấm thịt bò viên với nước chấm do mẹ chồng làm rất hợp vị, cũng là món Trình Ngôn Vũ thích nhất.

Hai vợ chồng ăn uống rất thoải mái, vừa ăn vừa trò chuyện.

Bàn bếp bật đèn màu ấm, trông vô cùng ấm cúng, Ôn Dạng uống canh, da mặt ửng hồng, rất đẹp.

Khi yêu nhau, Trình Ngôn Vũ và Ôn Dạng đều khá trầm tính, cả hai đều thích xem tạp chí, những tạp chí trên thị trường đều bị họ gom hết. Sau khi kết hôn, Trình Ngôn Vũ dù bận rộn nhưng anh cũng thường xuyên dành thời gian rảnh rỗi để ở bên Ôn Dạng, đôi khi là cùng cô xem phim, đôi khi là đưa cô đi chạy bộ leo núi. Hai người ở bên nhau, phần lớn thời gian đều thích ở nhà.

Cặp vợ chồng trẻ tuổi đầy nhiệt huyết.

Buổi tối tắm xong, Ôn Dạng tranh thủ lúc Trình Ngôn Vũ không có trong phòng vội vàng mặc một chiếc váy hai dây, sau đó chui vào trong chăn. Buổi tối hai người chơi một lúc trò “Người sói”, Ôn Dạng bị Trình Ngôn Vũ túm chặt ấn xuống ghế sofa mấy lần, cô da mặt mỏng, đỏ mặt mấy lần, tính ra đã mấy ngày rồi họ không gần gũi nhau.

Lúc này nằm trong chăn, Ôn Dạng cầm điện thoại lướt, tình cờ lướt đến chu kỳ rụng trứng của mình, không khỏi lại nhớ đến lời dặn dò của Chúc Vân. Nhà họ ngược lại với các gia đình khác, mẹ của Trình Ngôn Vũ sợ gây áp lực cho Ôn Dạng nên hầu như không thúc giục, ngược lại là mẹ ruột Chúc Vân luôn thúc giục cô. Có lẽ sinh càng sớm càng tốt, bà có thể giúp trông con, Ôn Dạng cũng không hề phản cảm.

Cô cũng muốn có một đứa trẻ mềm mại đáng yêu.

Đèn ngoài phòng khách vẫn sáng.

Sau khi chơi “Người sói”, tâm trạng như lắng xuống, Trình Ngôn Vũ liếc nhìn điện thoại trên bàn trà, cầm lên mở ra xem, WeChat rất yên tĩnh.

Nhóm công việc ngược lại có thêm vài tài liệu, đều là những người đang xin chỉ thị của anh.

Trình Ngôn Vũ thuận tay cầm laptop đặt trên bàn trà xử lý công việc. Chờ đến khi bản phác thảo của buổi triển lãm trang sức được hoàn thành, Trình Ngôn Vũ nhìn vào điện thoại, nhưng khi mở WeChat lên anh lại đặt nó xuống, không hề chạm vào ảnh đại diện kia. Xử lý xong công việc thì đã hơn nửa tiếng trôi qua, anh tắt máy tính, đứng dậy về phòng.

Phòng ngủ chính thoang thoảng mùi hương tinh dầu, bầu không khí mập mờ.

Bước chân của Trình Ngôn Vũ thoáng khựng lại, cầm lấy bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm. Ôn Dạng ôm điện thoại nằm nghiêng, kiên nhẫn chờ đợi. Dù không biết anh đang làm gì ở ngoài, cô đã chờ đến mức muốn đứng dậy đi tìm anh, nhưng cuối cùng anh vẫn bước vào, một luồng hơi nóng phả lên má cô, cô bất lực vùi mặt vào gối, tim đập càng nhanh.

Trong phòng chỉ có tiếng máy lạnh kêu lách tách, chăn điều hòa quấn quanh người mát lạnh, nhưng cũng hơi nóng, chủ yếu là do Ôn Dạng thấy nóng, dây áo của cô lỏng lẻo, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Cửa kính mờ của phòng tắm bị hơi nước bao phủ từng đợt, thời gian như bỗng chốc trở nên vô cùng chậm chạp, Ôn Dạng chờ đến khi động đậy người, cửa phòng tắm cuối cùng cũng chịu mở ra, hơi nóng theo đó tỏa ra ngoài.

Bóng người đến bên giường.

Trình Ngôn Vũ ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng ngọt ngào trong không khí. Anh bỏ khăn tắm trên đầu xuống, tiện tay đặt sang một bên, kéo chăn nằm xuống. Bờ vai trắng nõn nà của Ôn Dạng thoáng ẩn thoáng hiện, theo chăn phủ xuống lại bị che đi.

Trình Ngôn Vũ giơ tay tắt đèn ngủ. Đèn tắt, hơi thở của Ôn Dạng như muốn ngừng lại theo, cô mở mắt trong bóng tối, sau đó lại nhắm mắt lại. Trước đây khi vợ chồng ‘hành sự’ phần lớn đều không tắt đèn, thỉnh thoảng một hai lần cũng là để trải nghiệm cảm giác mới. Lúc này đèn tắt, căn phòng chìm vào tĩnh lặng, yên tĩnh đến mức vạn vật như ngừng hoạt động, không có chút sinh khí nào.

Ôn Dạng cắn môi.

Biết tối nay chắc chắn không còn hy vọng gì.

Cô tự mình ‘ủ rượu’ đến đây, nhưng lại chẳng dám chủ động một chút nào, mà rõ ràng là anh không hề muốn.

Trình Ngôn Vũ trong chăn khẽ động đậy, duỗi cánh tay ra ôm lấy cô. Tâm trạng như tro tàn của Ôn Dạng bùng lên một chút, lật người lại gối đầu lên cánh tay anh đưa ra. Ôn Dạng nép mình vào lòng anh, anh cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô.

Núp sát vào lồng ngực ấm áp của anh, Ôn Dạng không nói được lời nào, nhắm mắt ngửi mùi hương tắm gội giống như trên người cô mà ngủ thiếp đi.



Ngày hôm sau.

Ôn Dạng dậy muộn, kéo chăn dựa vào đầu giường, nhìn Trình Ngôn Vũ đã rửa mặt xong đang đứng trước gương cài nút áo sơ mi trắng, anh lại mặc vest.

Khi người đàn ông mặc vest, đó là sự trưởng thành bắt đầu.

Trình Ngôn Vũ chọn cà vạt màu đen, đang chuẩn bị thắt thì quay đầu nhìn thấy Ôn Dạng đã dậy. Hai vợ chồng nhìn nhau, Trình Ngôn Vũ nhếch môi cười: “Dậy rồi à?”

Ôn Dạng tỉnh táo lại, cười đáp: “Ừm.”

Cô kéo chăn xuống giường, đi dép lê về phía anh, chiếc váy hai dây màu đen quyến rũ xõa xuống đôi chân trắng nõn của cô, cô tiến lên cầm cà vạt của anh: “Để em thắt cho.”

“Hôm nay dậy muộn nên em không nấu bữa sáng, anh tự ra ngoài mua nhé.” Giọng Ôn Dạng nhẹ nhàng, mặt mày thanh tú.

Trình Ngôn Vũ cúi đầu nhìn cô, nói: “Không sao.”

Anh rũ mắt nhìn ngón tay cô, Ôn Dạng không thành thạo việc thắt cà vạt lắm. Trình Ngôn Vũ rất ít khi mặc vest, lần đầu tiên cô giúp anh thắt cà vạt là trong lễ cưới của họ, MC yêu cầu cô dâu thắt cà vạt cho chú rể, cô luống cuống tay chân làm dưới sân khấu được một trận cười ầm ĩ.

Lúc đó Trình Ngôn Vũ nói với cô, ‘Sau này không cần học món này nữa, anh ít khi mặc đến’.

Ôn Dạng cũng nghe lời anh, sau khi ở bên anh vẫn luôn tùy ý.

Cà vạt chưa thắt xong, có hơi lệch, Trình Ngôn Vũ cầm lấy chỉnh lại: “Anh đến công ty đây.”

Ôn Dạng lùi lại một bước, gật đầu. Trình Ngôn Vũ cầm áo khoác đi ra ngoài, Ôn Dạng tiễn anh nhưng không tiễn ra khỏi cửa. Trình Ngôn Vũ vắt áo khoác lên cánh tay, thay giày, lại ngẩng đầu nhìn cô.

Ôn Dạng đứng cạnh cửa, lông mày cong cong, nụ cười rạng rỡ.

“Đi nhé.” Trình Ngôn Vũ nhẹ giọng nói.

Ôn Dạng ừm một tiếng, Trình Ngôn Vũ kéo cửa ra, tay cầm áo khoác vẫn đang điều chỉnh cà vạt.

Bộp.

Cửa đóng lại.

Ôn Dạng quay người đi vào phòng tắm, thuận tay lấy bộ đồ ngủ thay chiếc váy dây đang mặc. Cứ như thế, trong một buổi sáng bình thường ấm áp, hai vợ chồng đã xóa sạch mọi chuyện xảy ra tối hôm qua.

Ôn Dạng rửa mặt xong đi ra rót một cốc nước ấm uống, sau đó vào quầy bếp liếc nhìn, trong nồi đang hâm nóng nửa bắp ngô và bánh bao, anh dậy sớm hơn cô tưởng, thậm chí còn chuẩn bị cả bữa sáng.

Trong một cái nồi khác có sữa nóng, Ôn Dạng lấy sữa ra, lại lấy bánh bao và ngô ra, ngồi vào bàn ăn.

Tối nay Trình Ngôn Vũ cũng không về ăn tối.

Ôn Dạng tự giải quyết, ăn tối xong, cô lấy điện thoại ra chơi một ván “Người sói”, trùng hợp gặp lại đồng đội tối hôm qua, chơi đến giờ thì Ôn Dạng đi ngủ.

Hai ngày sau, tối nào Trình Ngôn Vũ cũng không về, tối nào cũng phải tăng ca, Ôn Dạng thỉnh thoảng chờ, thỉnh thoảng không chờ, có lẽ dự án triển lãm trang sức đó thật sự rất quan trọng.

Vòi nước nóng trong bếp nhà bị hỏng, Ôn Dạng đặt mua một cái trên mạng. Ăn tối xong, cô mở hộp bưu phẩm ra, định là chờ Trình Ngôn Vũ về rồi lắp, nhưng không biết anh về lúc nào. Thế là Ôn Dạng đành tự lắp.

Vừa cắm phích điện vào ổ, bỗng xì xì hai tiếng.

Tiếp theo là một tiếng “Ầm” thật lớn.

Tia lửa bắn ra tứ tung, Ôn Dạng bị tiếng động này làm giật mình, lùi lại mấy bước, lại một tiếng “Ầm” nữa vang lên, căn phòng chìm trong bóng tối. Ôn Dạng đứng yên tại chỗ một lúc lâu.

Tim đập không ngừng, còn có cả sự hoảng loạn và bối rối, cô vô thức sờ vào quầy bếp, đi vào phòng khách lấy điện thoại. Cả căn nhà tối đen như mực, tất cả nguồn điện đều bị ngắt, chỉ có ánh sáng từ ban công chiếu vào.

Ôn Dạng cầm điện thoại, ngón tay run rẩy nhắn tin cho Trình Ngôn Vũ.

Ôn Dạng: [Nhà bị chập điện rồi, bao giờ anh về?]

Anh không trả lời cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.