Tuần thứ ba của tháng chín, trên điện thoại di động của Lạc Kỳ lại có thêm một chuông báo thức, trừ buổi tối mười giờ rưỡi thúc giục mẹ đi ngủ, lại thêm một cái là ba giờ rưỡi buổi chiều nhắc nhở Tưởng Nguyệt Như tan làm. 
Điện thoại bên trên chiếc bàn rung lên, chuông báo thức ba giờ rưỡi đúng lúc vang lên. 
Lạc Kỳ tắt chuông báo thức, đứng dậy đi phòng làm việc của Tưởng Nguyệt Như. 
Sáng sớm hôm nay, Tưởng Nguyệt Như không ở nhà được nữa, mặc kệ người ta khuyên can mà cố ý tới công ty đi làm, quy định bản thân mỗi ngày không làm việc vượt qua sáu tiếng, cũng để cho cô giám sát bà. 
Lạc Kỳ gõ cửa, "Chủ tịch Tưởng, đã đến giờ rồi ạ." 
Tưởng Nguyệt Như cười: "Thúc giục cái gì mà thúc giục, cháu có phiền không." 
"Dù sao thì cháu cũng không chê phiền, nếu cô không về, cứ năm phút cháu sẽ đến thúc giục một lần." Lạc Kỳ hỗ trợ dọn dẹp tài liệu trên bàn. 
Tưởng Nguyệt Như tắt máy vi tính, muốn cho cháu trai dễ dàng hơn một chút, nếu không thì bà cũng sẽ không muốn sống như vậy. 
"Tiểu Lạc, bệnh viện điều trị Viễn Duy dự định thu mua một công ty trong ngành, cháu đã biết chưa?" 
Lạc Kỳ không nghe nói, kể từ khi Tưởng Nguyệt Như giải phẫu, thì việc kinh doanh liên quan tới bệnh viện điều trị Viễn Duy do Phó Chủ tịch Lệ Nhuỵ phụ trách quản lý. Phân chia công việc xong, cô không có quyền hỏi nhiều hơn nữa. 
"Bây giờ là Tổng giám 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thu-bay-yeu-tham-em/2672639/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.