Sương lạnh giăng kín mặt đất, gió thu lá rụng. Cửu Thiên môn sở hữu quần sơn vạn suối, giấu mình trong sương mù vấn vít. Thân mặc áo bào trắng chỉnh tề mà đứng, tiếng chuông quanh quẩn mang theo dư vị tiêu điều. Mưa thu như trút nước, nhưng không một ai che dù.
Lê Vanh vội vàng chạy về, cùng Tịnh Lâm nhảy xuống khỏi ngựa. Hai người bước nhanh lên bậc thang, xuyên qua một đám áo bào trắng, bước vào trong viện, lá khô rụng xuống đụng trúng áo bào, quan tài trưng trong chính đường đã không thấy đâu.
"Người đâu?" Lê Vanh trầm giọng quát hỏi.
Chếch bên trong, Vân Sinh vén rèm đi ra, hắn thấy hai người, lập tức nói: "Tại sao bây giờ mới trở về, đã chậm rồi! Tụ linh thân không thể để lâu, phụ thân đã hạ lệnh cho nhập táng rồi, đêm trước đã quấn xích vàng Phạn văn, đưa vào bát giác huyền mộ rồi!"
Tịnh Lâm tiến lên nói: "Trong môn phái chính khí nghiêm nghị, có để thêm mấy ngày cũng không sinh ra tai họa gì, cớ gì lại vội vàng như vậy."
"Lan Hải thân nhiễm bệnh hiểm nghèo, trong môn phái đã có nhiều người đột phát chứng bệnh, nếu còn giữ lại, chỉ sợ sẽ sinh biến." Khuôn mặt Vân Sinh tiều tụy, đã nhiều ngày chưa được nghỉ ngơi. Hắn nhận nước trà của đệ tử đưa cho, cũng không uống, nói: "Thanh Dao cũng bị bệnh, sốt cao không hạ, đã dùng mọi loại đan dược cũng không có tác dụng, phụ thân và Đông Quân đã canh giữ bên giường mấy ngày rồi."
"Thanh Dao cũng bị bệnh?" Lê Vanh hoảng hốt, "Còn ai nữa không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thien/933538/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.