Tuệ kiếm rủ xuống bên hông Tịnh Lâm, hai người đứng im tại chỗ một hồi lâu, thôn trấn cũng trở nên tĩnh lặng, đến cả hạt cát dưới chân cũng không còn di động. Tiếng kêu cứu thoáng qua giống như chỉ là tưởng tượng, không khí lại bắt đầu ẩm ướt, vạt áo của Thương Tễ cũng hơi nhăn lại.
Tịnh Lâm nhẹ nhàng nhấc vỏ kiếm lên, sau một khắc trở tay ném đi. Yết Tuyền xuyên qua tấm ván đóng đinh trên vách tường, màn huyết vụ cũng bị đập tan hóa thành khói, trên mặt đất xuất hiện một khối hình người, đứa bé tóc để chỏm bị Yết Tuyền chấn động đến mức người lăn lông lốc khóc rống lên.
"Ca ca tha mạng!" Nó gầy đến trơ cả xương, bao kiếm Yết Tuyền đập vào ngực nó xuyên qua một tấc, nó tựa như bị thiêu đốt, chịu liệt hỏa dày vò, gào khóc thảm thiết.
Yết Tuyền đảo ngược quay trở về tay Tịnh Lâm, y đi vài bước đến gần, đứa bé kia lập tức bò dậy bỏ chạy. Huyết vụ đại thịnh, mê hoặc ánh mắt người, bốn phía đều là bóng đen quỷ mị.
"Không phải tà ma." Chóp mũi Thương Tễ khẽ nhúc nhích, "Là một du hồn."
"Vào huyết hải thân thể bị diệt, người tu đạo thần hồn cũng không thể lưu lại được, sao lại có hồn phách của trẻ con ở đây được." Tịnh Lâm lật kiếm lên nhìn, trên bao kiếm còn sót lại hắc vụ dày đặc, "Oán khí trùng thiên, chết oan chết uổng."
"Đúng vậy." Thương Tễ nói, "Cắt yết hầu lấy máu, thân thể cho huyết hải ăn, nó là thứ mà chúng ta đã thấy ở Bôn thành.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thien/933536/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.