Chương trước
Chương sau
Tịnh Lâm ước chừng sau một lúc lâu, trên mặt mới dần lấy lại huyết sắc. Một bên tóc mai cần cổ y đều là mồ hôi, mi tâm cũng hiện lên sự mệt mỏi, bất quá chỉ trong giây lát mà thôi, lại có vẻ như có bệnh trạng. Thương Tễ lau mồ hôi cho y, nhìn y khép hờ mắt thở dốc, so với bình thường càng lộ vẻ nhỏ tuổi.
"Ta nói lời vô liêm sỉ, không nên đùa giỡn ngươi." Sát ý trong mắt Thương Tễ rút đi, chỉ còn lại sự trầm tĩnh. Hắn vẫn ôm người, cảm thấy Tịnh Lâm vừa nhẹ lại vừa nhỏ người, liền đẩy lưng Tịnh Lâm, để cho y nằm trên bả vai mình, đi lại trong phòng vài vòng, không tốn chút sức lực nào.
Lồng ngực Tịnh Lâm giờ mới ổn định, trên lưng thấm ướt, hai tay bám lấy bả vai Thương Tễ, vẫn còn hoi thở dốc.
Thương Tễ thừa dịp trong phòng tối đen, Tịnh Lâm không nhìn thấy gì, tay hắn chầm chậm vỗ vễ sau lưng Tịnh Lâm, từ từ độ long khí cho y.
"Ban ngày ta hù dọa ngươi." Thương Tễ nghiêng đầu nhỏ giọng nói với y, "Buổi tối ngươi liền dọa ta sợ sao? Phát tác lên lợi hại như vậy, trên đường đi lại chưa từng nói với ta chuyện này."
Một bên tóc mai Tịnh Lâm ướt đẫm, nghe vậy lắc đầu, âm thanh vẫn hơi khàn: "Ta không có bệnh vô tâm, cũng không phải có bệnh giấu diếm, chưa bao giờ ta bị như vậy."
"Chỗ nào đau?"
Lúc trước khi phát tác Tịnh Lâm nắm chặt vạt áo đến nhăm nhúm cả, y giờ khắc này cũng lười chỉnh lý, yên lặng không bao lâu, nói: "Ngực, đầu, còn có trong bụng."
"Ba chỗ đều là yếu hại." Trong lòng Thương Tễ nặng trĩu.
"Linh hải cũng không có phản ứng." Tịnh Lâm nói, "Rất lợi hại."
"Không phải là mãnh dược." Thương Tễ vén mái tóc ẩm ướt của Tịnh Lâm ra, "Dược tính cưỡng mãnh nhất định không gạt được ngươi, nếu nó có thể ẩn giấu bên trong cơ thể ngươi lâu như vậy, có thể thấy được không phải một sớm một chiều, mà là năm này tháng nọ nuôi dưỡng ra."
Tịnh Lâm yên tĩnh đến mức cả tiếng hô hấp cũng dừng lại, y vô cùng nhạy cảm, từ trong câu nói của Thương Tễ liền đoán được một chút. Có thể vô thanh vô tức dùng thuốc trong cơ thể y dưỡng ra một loại độc dược, nhất định chỉ có người thân cận mới có thể xuống tay.
"Ngươi tu kiếm đạo không dễ, động tình dễ dàng sinh biến cố, chắc chắn lúc còn ở trong môn phái, Cửu Thiên Quân sẽ đem bốn chữ 'đoạn tình tuyệt dục' để nhắc nhở ngươi, vì để thúc giục ngươi tăng tiến tu vi, sợ là đã tốn không ít công phu." Thương Tễ ôm y, nghe tiếng biển máu phía ngoài ngôi nhà nhỏ, "Ta thấy giữa mi gian ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt lại giống như một đứa trẻ, liền biết rằng để luyện ra được ý chí thuần kiếm, cần phải giáo dưỡng ngươi đến mức tâm không chứa ngoại vật, rời xa phong nguyệt."
Không chỉ có như vậy, còn muốn khiến y rơi vào cảnh vô tình, huynh đệ một nhà cũng giống như người dưng, lúc đó căm ghét nghi kỵ cũng chẳng lạ lùng gì. Cửu Thiên Quân thờ ở lạnh nhạt, thậm chí tận lực ưu ái, chính là muốn huynh đệ hận y, nhìn chằm chằm y. Thời điểm Tịnh Lâm ở trong viện, rất ít có cơ hội được ăn cơm nóng, nếu không có Lê Vanh chăm sóc, y liền đến canh thừa cơm cạn cũng không đến lượt. Chưa đến cảnh giới tụ linh, y quan thường phục của Tịnh Lâm toàn là không vừa vặn, mười ba tuổi bị liệt vào hàng cuối cùng so với các huynh đệ, phải kéo quần kéo áo khổ luyện trắng đêm mới đuổi kịp tu vi của các huynh đệ.
Tịnh Lâm không hiểu sao?
Bất cứ là ai tâm trí sáng suốt, cũng hiểu như thế nào là làm khó dễ! Nhưng y không thể chịu thua, y không làm được như Đào Trí, chơi xấu rồi bày ra dáng vẻ khóc lóc om sòm, y phải đứng thẳng, bởi vì y chỉ có thể đứng thẳng. Từ một khắc y quỳ xuống kia, Yết Tuyền hóa thành bổn tướng, từ đây chính là đạo của y, bày ra ở trước mặt y xưa nay cũng chỉ có con đường này.
Một thanh kiếm, muốn lộ ra hết sự sắc bén, mấy năm rèn luyện cũng chỉ như một ngày. Hết thảy khổ sở làm khó dễ đều là mài giũa, những gì bọn họ làm với y, Tịnh Lâm đều coi đó là rèn luyện. Các huynh đệ không thích y, Tịnh Lâm liền không hiếm lạ. Y từ từ bước tới phía trước, mắt nhìn thẳng, cũng không bao giờ nhìn lại phía sau, nhưng những điều này cũng không phải lý do để Cửu Thiên Quân có thể trói buộc y.
Y có tâm.
Y biết sầu khổ, biết thiện ác. Y bước trên con đường này được ăn cả ngã về không, trăm vạn hình thái của thế gian này đều là phù vân như mây khói, thế nhưng không ai được tự ý tròng lên dây khóa trên người y. Y yêu ai, y không yêu ai, đều là do Tịnh Lâm y lựa chọn, cho dù là Cửu Thiên Quân mang danh 'Phụ thân' cũng không thể cướp đoạt được.
Tịnh Lâm thở ra một hơi, nói: "Nếu có thể giấu sâu như vậy, chắc chắn không dễ dàng trừ bỏ. Trước tiên cần làm rõ ràng nó rốt cuộc là cái gì, lúc phát tác đầu óc mê man không tỉnh táo, lồng ngực giống như bị bóp chặt, chỉ có nhiệt dần tích tụ trong bụng."
Thương Tễ dừng tay, nói: "Hiện tại đang rảnh rỗi, cởi ra để ta xem một chút."
Tịnh Lâm khép chặt vạt áo, nói: "Giấu ở trong người, xem bụng cũng vô dụng thôi."
"Lúc phát tác thấy sắc mặt ngươi tái xanh, ta liền suy đoán liệu nó có hiện lên chút gì không. Phàm là chú thuật loại này, chắc chắn lúc phát tác sẽ lộ ra đầu mối." Thương Tễ nói rồi buông tay ra, hơi lui một bước, thần thái nghiêm mục.
Tịnh Lâm từ lúc sinh ra cho đến giờ, chưa từng cởi y phục cho người khác xem. Viện của y ở nơi hẻo lánh, xưa nay ít có khách tới, nếu có bị thương, cũng chỉ có mình tự lau đi. Bây giờ Thương Tễ bảo y cởi quần áo, để lộ bụng ra, quả thực so với tu kiếm đạo còn khó hơn!
Tịnh Lâm không khỏi hơi lui về sau, nói: "Ta xem được, tự xem..."
Thương Tễ trên mặt lạnh nhạt, trong lòng đã giẫm Cửu Thiên Quân thành một đoàn. Hắn vốn là thành tâm thành ý muốn tìm ra đầu mối, nhưng phản ứng của Tịnh Lâm lại kích thích hắn lộ ra chút hung tính.
Thương Tễ ngữ khí trầm thấp: "Giờ này cảnh tối lửa tắt đèn, không dí sát vào thì không thể nhìn ra thứ gì. Ta như vậy là vì lo lắng, không phải mất nhân tính đi chọc ghẹo ngươi."
Trong lòng Tịnh Lâm vẫn còn sợ hãi: "...Ta sẽ ngất."
Thương Tễ cúi người xuống chống tay, nói: "Ta tự có chừng mực, không trêu chọc ngươi là được. ngươi không hiểu chuyện này, chỉ có trêu chọc, tim mới đập nhanh hơn."

Tịnh Lâm nhìn mắt hắn gần trong gang tấc, hỏi: "Đó là cách trêu chọc sao?"
"Bởi vì ta nói muốn hôn ngươi a." Thương Tễ nói, "Lúc này không hôn."
Tịnh Lâm nói: "Ta không tin, ngươi lúc trước cũng nói như vậy."
"Ta vô liêm sỉ." Thương Tễ nhẹ nhàng đụng vào ngón tay Tịnh Lâm, điểm điểm ngực mình, "Nếu lát nữa ta còn hôn ngươi, ngươi cứ nhằm vào chỗ này mà đạp."
Tịnh Lâm trầm mặc chốc lát, nói: "Chỉ cởi quần áo."
Thương Tễ thấy ngón tay dần dần buông lỏng, nói: "Ngươi giống như không còn sức, cứ giao cho ta cũng được."
"Ta nghe Lê Vanh nói." Tịnh Lâm một lần nữa nắm chặt vạt áo, "Hái hoa tặc dưới chân núi cũng nói như vậy."
Thương Tễ nói: "Ta không phải là hái hoa tặc! Nhanh cởi đi, bỏ lỡ canh giờ, ta liền tự mình động thủ."
Tịnh Lâm tự dưng căng thẳng, dưới cái nhìn chăm chú của Thương Tễ chậm rãi cởi ra, đầu ngón tay còn đổ mồ hôi. Hai người rõ ràng là cách một khoảng, Tịnh Lâm lại cảm thấy mỗi lần hô hấp đều có thể nếm trải mùi vị của Thương Tễ, trong đầu y liền hốt hoảng lạ thường.
"Không cởi chỗ này." Thương Tễ bỗng nhiên kéo tay y xuống, kéo nhẹ đai thắt lưng, áo ngoài của Tịnh Lâm nhất thời buông lỏng, "Xốc áo trong lên lộ ra eo là có thể nhìn thấy. Tiểu tổ tông, nhanh lên nào."
Tịnh Lâm nhắm mắt tĩnh thần, ngón tay vén áo lên, áo lót được vén lên ngay ngắn, cuộn lại vài lần, lộ ra eo. Thương Tễ nhìn chăm chú, chợt duỗi tay ra, nắm lấy mắt cá chân của Tịnh Lâm, đem người kéo thẳng, toàn bộ eo đều bày rõ ràng trước mặt.
Tịnh Lâm mở to mắt, nhìn chằm chằm nóc nhà đen sì, thở khẽ. Y cảm thấy trên eo có chút lạnh, rồi lại có chút nhiệt, một hồi lâu sau mới nghĩ ra được, nhiệt chính là hơi thở của Thương Tễ. Tịnh Lâm không nguyên do mà nhấc một tay lên, che mặt mình lại.
Nhìn vòng eo nhỏ nhắn kia, Thương Tễ cảm thấy mình chỉ cần dùng một tay cũng có thể ôm siết lấy, đường cong hai bên giống như được tước gọt đẹp đẽ, không một vết sẹo. Áo trong trắng như tuyết cuộn lên giờ có hơi lộn xộn, còn rớt một đoạn áo xuống, miễn cưỡng che được một đoạn da dẻ trắng nõn. Bàn tay vuốt nhẹ xuống phía dưới bằng phẳng, trắng mịn tựa sứ, giống như chưa từng lộ ra ngoài ánh sáng, cơ thể với đường nét rõ ràng, sạch sẽ mà đến trong bụng, xuống chút nữa đã bị khố quần che lại, chỉ còn hai đường cong mơ hồ kéo dài vào bên trong. Theo hô hấp của Tịnh Lâm mà chập trùng, đường eo này dường như đang giễu võ dương oai với Thương Tễ.
Bên tai Thương Tễ nghe thấy âm thanh, dừng một chút mới phản ứng được, Tịnh Lâm đang thấp giọng niệm kinh!
"Lúc này đầu trọc cũng không bảo vệ được ngươi đâu, niệm kinh còn không bằng gọi thêm mấy tiếng ca ca." Thương Tễ khẽ nghiêng người, vén vạt áo lên.
Tịnh Lâm cắn răng, nói nhỏ: "Thấy gì rồi?"
"Ừm..." mày kiếm Thương Tễ nhíu chặt, nhìn chằm chằm hoa văn trên bụng đã biến mất hơn nửa, nói, "Miễn cưỡng cho là nhìn thấy. Kỳ quái, ta lại cũng không biết đây là loại chú thuật gì, không giống như là chú thuật bình thường mê hoặc lòng người."
Tịnh Lâm từ trong cánh tay lộ ra hai mắt, y hỏi: "Hình dạng thế nào?"
"Khó mà thấy hết được." Thương Tễ nói xong ngón tay cũng men theo hoa văn vẽ một đường tròn, "Màu sắc thiên về tối tăm. Gặp qua long chưa? Cùng màu với vảy của hắn."
"Màu sắc của cá chép?"
Thương Tễ vỗ bên eo y: "Long!"
Bên hông đáng thương kia, cứ thế bị vỗ một cái, tạo thành một vệt màu đỏ, cũng khiến hô hấp của Tịnh Lâm hơi ngưng lại, ngón tay siết chặt lấy y phục.
"Chưa từng nhìn thấy!"
"Tương lai sẽ thấy!"
Tịnh Lâm buồn bực cau mày: "Hình dạng như thế nào?"
"Long thì có thể có hình dạng như thế nào?"
"Ta nói chú thuật!" Tịnh Lâm đột nhiên giãy dụa nâng nửa người dậy, trên khuôn mặt trắng trẻo lại đỏ hồng, y nói, "Phía đông có họa quỷ thuật, chính là lưu lại hoa ven trên người, lúc phát tác sẽ hiện lên. Cái này... ngươi muốn sờ nơi nào?"
Thương Tễ đột nhiên đè y xuống, còn mình cũng nhảy lên chiếc giường nhỏ. Tịnh Lâm bị đập mạnh đầu xuống, dấy lên một đống bụi, y chống tay dậy ho khan, trên đùi lại đột nhiên nặng, Thương Tễ đã ngồi lên trên. Trên người nặng trĩu, Tịnh Lâm bị ép tới nằm úp sấp giữa đệm chăn.

"Ngươi!" Tịnh Lâm bị sặc, "...Nặng!"
"Quả nhiên kéo dài tới sau thắt lưng." Thương Tễ không để ý tới y, hắn vén áo lên cao, lộ ra hơn một nửa lưng của Tịnh Lâm.
Hoa văn kia quỷ dị, nó vòng quanh trên lưng Tịnh Lâm, khoa trương đáng sợ, tựa như bị bụi gai quấn lấy. Mà Thương Tễ nhớ rõ, lần trước lúc ở trong ao, khi hắn lật người Tịnh Lâm lại khi dễ y, trên lưng y chỉ có vết thương.
Quả nhiên là muốn thời điểm Tịnh Lâm đoạn tình tuyêt dục thì mới xuất hiện? 'Dục' kia thế nào mới tính,hoan ái sắc dục chẳng lẽ không đúng? Hay là khi Tịnh Lâm động tâm, mới xuất hiện để giam cầm y, trấn xuống?
Thương Tễ vẫn có cảm giác không đúng lắm, chẳng lẽ không phải do Cửu Thiên Quân hạ thủ? Hay là do bọn họ đã đoán sai, nhưng ngoại trừ Cửu Thiên Quân, còn ai muốn đối xử như thế với Tịnh Lâm? Hơn nữa rốt cuộc thứ này là chú cấm gì, suy nghĩ mãi cũng không tìm ra được gì cả.
"Không được lộn xộn." Thương Tễ nói, "Muốn bò đi đâu? Chỉ con rùa mới bò!"
"Trên lưng ta có cái gì?" Tịnh Lâm hỏi.
"Không nói cho ngươi."
Tịnh Lâm: "Không được!"
"Không được? Tại sao lại không được!" cánh tay Thương Tễ chống hai bên người Tịnh Lâm, vây giữ y lại, nói, "Hoa văn đi xuống bò tới trên cái mông, không đến mấy ngày, cởi y phục ra Tịnh Lâm ngươi chính là một quả hắc cầu!"
Tịnh Lâm liền che lại lỗ tai, nói: "Lừa người, nó xuống mông làm gì? Nó không phải khóa ở chỗ đó."
Thương Tễ nói: "Khóa tình khóa dục vọng, không phải nên khóa ở đó sao?"
Tịnh Lâm mắt đỏ hoe, quay đầu đối mặt với hắn, nói: "Tình, chữ tình không phải đến từ nơi đó."
Thương Tễ chống tay cúi đầu xuống, cùng y đối diện một lúc lâu, nói: "Gọi vài tiếng ca ca, ta dạy cho ngươi một trò vui. Sau này xuất môn cũng không dễ bị người khác lừa gạt, đừng cả ngày chỉ nghe cái tên Lê Vanh kia bịa chuyện, hắn thì hiểu cái khỉ gì chứ."
"Ta không học." Tịnh Lâm cảm thấy hắn lại muốn "phóng đãng", lập tức chôn đầu xuống, chỉ lộ ra cái gáy cho hắn.
Bàn tay Thương Tễ 'ba' một tiếng vỗ nhẹ vào lưng y, nói: "Ngươi còn đang nằm dưới người ta, còn bảo với ta là không học? Mau gọi đi, đây là cơ hội trăm năm hiếm có đó."
Giọng Tịnh Lâm run run: "Ngươi vừa rồi không có nói như vậy."
"Ta không hôn ngươi." Thương Tễ nói, "Nói chuyện giữ lời."
Tịnh Lâm buồn bực nói: "Ngươi muốn nói cái gì? Không thể nói lời vô liêm sỉ."
"Bảo đảm không vô liêm sỉ." Thương Tễ dựa gần vào y hạ thấp giọng, "Dạy ngươi rõ ràng một ít chuyện, chỉ dựa vào miệng nói, không động thủ. Chỉ bắt ngươi gọi vài tiếng ca ca trả tiền học phí, cũng không được sao? Ngươi ta bị vây ở chỗ này đã một ngày một đêm, Tịnh Lâm, nếu như không ra được, ngươi cả đời này đều sẽ không hiểu."
"Nếu không phải lời nói vô liêm sỉ, vậy trong sách đều có viết."
"Ngươi trở về lục soát viện của các vị huynh đệ kia thử xem, bọn họ nhất định có sách. Nếu như không có, ta liền gọi ngươi là ca ca."
Tịnh Lâm lộ ra đôi mắt nhìn hắn chăm chú, Thương Tễ rũ con ngươi ra vẻ đạo mạo."
"...Ca," Tịnh Lâm bị nghẹn một chút, "Ca ca."
"Một tiếng?"
"Ca ca!"
Thương Tễ rất hưởng thụ, tạm thời gác mọi chuyện với Cửu Thiên Quân xuống, lại cúi xuống dán vào người Tịnh Lâm nói: "Theo người động tình, dựa vào đến vẫn là nơi này."
Hắn vỗ nhẹ cái đầu đang ngẩng cao của Tịnh Lâm, trong mắt lập tức dâng lên vẻ xấu xa.
"Vui thú giường chiếu chính là tại lúc này đây."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.