Chương trước
Chương sau
"Ta có rất nhiều huynh đệ, lại rất ít khi trò chuyện lâu như vậy." Tịnh Lâm nhìn Thương Tễ, chẳng khác nào đứa trẻ nhìn thấy mật đường.
"Huynh đệ của ta cũng nhiều, thế nhưng thân cận như vậy thì chỉ có một người." Thương Tễ thấy bàn tay trắng nõn của Tịnh Lâm đang nắm tay lấy tay mình, ngón tay kia dài nhỏ đẹp đẽ, như sứ lại tựa như ngọc, luôn dụ người khác nắm trong lòng bàn tay tinh tế thưởng thức. Một điểm thương tiếc của hắn vừa ra đã không thể ngăn cản, càng nhìn Tịnh Lâm lại càng thêm yêu quý, cảm thấy tuổi tác của y còn rất nhỏ.
Y xác thực còn nhỏ.
Thương Tễ nghĩ.
Y nhỏ tuổi hơn hắn, nhỏ hơn rất nhiều tuổi. Hắn muốn nắm y trong lòng bàn tay, cũng muốn giấu y vào trong ngực, thậm chí có thể đem ngực bụng toàn bộ chỗ yếu hại bại lộ trước mặt y, cho y một lớp vảy kiên cố có thể không kiêng kị gì mà bộc lộ tính trẻ con.
Tịnh Lâm cảm thấy Thương Tễ nóng đến không giống bình thường, không khỏi hơi nghiêm sắc mặt, nói: "Giờ chính là thời điểm mưa thu giá lạnh, ca ca lại vừa bệnh mới khỏi, không nên để nhiễm lạnh.
Thương Tễ tay vượn lang eo, lúc mặc quần áo để lộ ra vài vết thương sau lưng vai. Ánh mắt Tịnh Lâm hơi động, thấy vết thương kia không giống đao kiếm, mà như là người cào. Tịnh Lâm lòng nghi ngờ chính mình nhận lầm, liền hơi nghiêng người qua, dưới ánh lửa chập chờn thấy vết thương kia quả thật đúng là do người cào, sâu cạn không đồng đều trên lưng Thương Tễ kéo dài đến bả vai.
"Huynh mấy ngày gần đây có tranh chấp cùng với người khác sao?" Tịnh Lâm hỏi.
Thương Tễ kéo quần áo lên, che lại vết cào. Hắn buộc thắt lưng vào, ngoái đầu lại nhìn Tịnh Lâm, giữa môi bỗng bật ra tiếng cười.
"Vết thương này từ trước, vẫn giữ lại."
Tịnh Lâm ngồi thẳng người dậy, bất tiện hỏi lại.
Thương Tễ nói: "Hiếu kỳ?"
Tịnh Lâm giấu tay dưới lớp quần áo, nhỏ đến mức khó mà nhìn thấy gật dầu một cái.
Thương Tễ liền nhanh chóng mặc quần áo vào, ngồi xổm vẫy vẫy tay với Tịnh Lâm. Tịnh Lâm tới gần, Thương Tễ cũng lại gần, áp tai nói: "Đây là..." Hắn đột nhiên chuyển đề tài, "Thôi, đợi đệ lớn hơn chút nữa sẽ nói cho đệ biết."
Dứt lời cũng không để ý đến ánh mắt của Tịnh Lâm, gối cánh tay nằm xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi. Tịnh Lâm sững sờ một lát, lúc nhìn lại Thương Tễ, giống như đã ngủ say. Cục đá từ trong ngực Thương Tễ bò ra ngoài, ngồi xếp bằng trên lồng ngực của hắn, một cánh tay chống đầu, đôi mắt đậu đen có vẻ rất u buồn nhìn hắn.
Tịnh Lâm chảm vũ nhập định, đống lửa đã tắt, chỉ còn lại tiếng hít thở của Thương Tễ . Tịnh Lâm cũng dần dần bình ổn tâm trí, Yết Tuyền ở ngực hư cảnh cũng dần kéo đến, đi xuống linh hải mênh mông không hề có một tiếng động. Y đã tu luyện đến trước cửa Trăn Cảnh, chỉ cần vượt qua một bước, liền có thể độ vào Trăn Cảnh, từ đây có thể ích cốc ngự phong, vẫy tay gọi mưa cũng không thành vấn đề. Chỉ là cánh cửa này chậm chạp mãi không mở, đã vây y ở nơi này hồi lâu.
Chính trong lúc đang trầm tư, một luồng khí tức xa lạ chợt xâm nhập vào trong linh hải, tản mạn khắp nơi trong đó, đến Tịnh Lâm cũng không truy tìm được. Luồng hơi thở này mang theo uy thế, du động trong đó như nghe thấy tiếng rồng ngâm, vòng quanh bụng dưới của y. Tịnh Lâm cẩn thận thăm dò, phát hiện linh hải của mình bị chịu tổn hại, không biết từ lúc nào đã được luồng khí tức này điều dưỡng cắm sâu, bình ổn chỗ khuyết thiếu, mà y lại không hề phát hiện ra.
Tịnh Lâm lập tức mở mắt ra, bàn tay kề sát ở trên bụng. Linh hải vững vàng không gợn sóng, dường như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh. Tịnh Lâm càng nghĩ càng thấy không ổn, y khi nào thì nhận được trợ lực của người khác chứ? Y nửa điểm cũng không nhớ rõ. Luồng khí tức kia tán rồi lại hợp, hợp rồi lại tán, dung hợp với nhau trong cơ thể y, không chỉ dày nặng uy lực, mà còn vô cùng nóng rực, khiến cho Yết Tuyền cũng phải chấn động 'vù vù'. Trong phút chốc Tịnh Lâm dự cảm thởi điểm độ cảnh đã gần đến, lại như là dù thế nào cũng không thể mở ra thời cơ.
Tịnh Lâm ngồi một đêm, cho đến khi màn mưa bên ngoài dần ngừng lại, đến khi tia sáng bên ngoài chậm rãi chiếu sáng bên trong động mới đứng dậy. Thương Tễ đã dậy từ sớm rồi, từ bên ngoài trở về còn mang theo cục đá đang nằm ngủ say, trong túi có mấy quả hồng, đưa cho Tịnh Lâm ăn. Hai người bọn họ cũng không ở lại nơi này lâu, dọc theo sơn đạo thẳng hướng đến Huyền Dương thành.
Thành Huyền Dương lưng dựa vào núi, mặt hướng ra sông Tây Giang, Cửu Thiên môn bố trí xây dựng ba đạo trọng hạp (cống),khắc linh phù trên bốn bức tường thành, khiến cho tòa thành vô cùng vững chắc không thể phá vỡ, chưa từng bị Huyết Hải cùng tà ma quấy nhiễu. trước khi bảy trấn hai thành bị phá, nó vẫn còn là vùng trung tâm của phía nam, nhưng lúc Tịnh Lâm cưỡi ngựa đi đến, dân chúng trong thành đã mang gia quyến chạy lên phương bắc. Cửa sông phồn hoa trước kia giờ đã trở nên hoang phế, những chiếc thuyền đánh cá xếp thành hàng bị bỏ lại trên mặt sông, đường thủy đã bị Huyết Hải chặn lại, đi thuyền cũng vô dụng.
Trong thành này có xây dựng một tòa Lăng Thiên tháp, dưới tháp trấn đại yêu Thù Nhiễm. Thù Nhiễm trước đây từng là linh thú của Phật giáo ở phía nam, quanh năm vùi mình trong bùn đất dưới ao sen, chỉ cần thét một tiếng có thể điều động nước trong thiên hạ, sau này khi Đông Quân bước vào cảnh giới Phạm Đàn, khí thế hung ác kinh động Thù Nhiễm hiện thế, khi hắn đối mặt với Đông Quân bị đôi mắt đỏ nhiếp thần diệt tâm, từ nay vứt bỏ Phật thanh, chạy đi làm ác, khiến cho lũ lụt tràn lan ở phía nam. Sau đó Đông Quân quy thuận chính đạo, liền một cước đá hắn rơi vào Huyền Dương thành, xây tháp cao trấn hắn ở dưới đến trăm năm không thể động đậy.
Sau khi Tịnh Lâm vào thành liền đến thẳng Lăng Thiên tháp, thấy thân tháp kiên cố, phong ấn hoàn hảo không chút tổn hại mới thoáng buông lỏng một chút.
Thương Tễ ở trên lưng ngựa nhìn một vòng Lăng Thiên tháp, nói: "Hoa văn của phong ấn này hiếm thấy, là do Đông Quân họa sao?"
"Đông Quân không có kiên nhẫn với bút mực, đây là do phụ thân họa." Tịnh Lâm thấy màu sắc chu sa kia còn như mới, sẵn tiện nói, "Thiết câu giữ tháp là do Lan Hải rèn, không dễ gì đứt đoạn được."
"Cửu Thiên Quân đến cùng là có lai lịch gì?" Thương Tễ chạm màu chu sa, "Chuyện về hắn mỗi người nói một kiểu, khó mà phân biệt thật giả."
"Phụ thân xuất thân từ tận cùng của nam hải, việc cũng đã qua không biết bao lâu, quá xa xưa rồi khó mà truy tìm nguồn gốc được. Chỉ là sau khi tu vi của phụ thân đi vào Trăn Cảnh, tham gia vào chiến trường Trung Độ, thấy được rất nhiều khổ sở, liền lập chí chuyên tu thiên đạo. Khi Huyết Hải xâm nhập, người liền sáng lập Cửu Thiên môn, sau lại thu nạp đệ tử khắp nơi, xây dựng nên thịnh cảnh này thật không dễ dàng." Tịnh Lâm dừng một chút, nói, "Phụ thân nghiêm khắc, cũng tự kiềm chế không khoan nhượng đối với bản thân mình, rất nhiều chuyện đều là lấy mình làm gương. Lúc trước khi Đào đệ bái nhập vào môn hạ, phía đông đương lúc gặp phải thiên tai, phụ thân liền sai chúng ta suốt đêm đi đưa lương thực, chính mình cũng cấm tổ chức yến tiệc trong viện, cho đến nay cũng chỉ ăn chay."
"Này thật khiến người khác khâm phục không thôi." Thương Tễ tiếp một tiếng, lại hỏi: "Mấy năm gần đây hiếm thấy Cửu Thiên Quân ra ngoài, không biết là do thân thể có chuyện gì sao?"
"Lúc đó có ôm bệnh, đa số là do u sầu gây nên." Tịnh Lâm xuống ngựa, dắt ngựa dọc đường đi, nói, "Thế nhưng mấy năm nay phụ thân khổ tu, hiện giờ tu vi cũng không rõ đã đạt tới cảnh giới nào rồi. Mấy năm gần đây ngày càng lợi hại, trước đây ta còn có thể nhìn thấu một chút, hiện tại cũng nhìn không ra."
Tâm trạng Thương Tễ hơi trầm xuống, hắn lại cười nói: "Cửu Thiên Quân có tu vi cao như vậy mà cũng không làm gì được Huyết Hải, có thể thấy được tình thế sắp rơi vào tuyệt cảnh rồi."

"Sự tình cũng chưa đến mức ấy đâu." Tịnh Lâm nói, "Mấu chốt chính là ở Thương Long."
"Nhưng nếu như Cửu Thiên Quân không chỉ có không đồng ý, mà còn muốn tru diệt Thương Long thì phải làm sao bây giờ?" Thương Tễ nói, "Xung đột ở phương Bắc càng ngày càng sâu sắc, ta thấy hai phe cũng nhẫn nhịn lâu rồi."
Tịnh Lâm đi vài bước, nói: "Mặc dù Thương Long không kết đồng minh với chúng ta, nhưng hắn đến cùng cũng không làm chuyện gì xấu, sửa mương dẫn nước cũng là vì lo nghĩ cho muôn dân. Cho dù không cùng chung suy nghĩ với phụ thân cũng không sao, sao lại có thể giết hắn được chứ."
Thương Tễ thản nhiên nói: "Nói không chính xác."
Tịnh Lâm nói: "Nếu như thật sự có một ngày như vậy, ta cũng sẽ không để cho hắn chết. Vận mệnh của thiên hạ phụ thuộc vào hắn, Huyết Hải chỉ có hắn mới phá giải được, bất luận ra sao, hắn đều không thể chết."
"Đệ bảo vệ hắn đến mức này, chắc chắn sẽ khiến huynh đệ ngờ vực, phụ thân trách mắng. Đệ và hắn vốn không quen biết, cũng chưa từng gặp gỡ, mặc dù tâm muốn trợ giúp, thì cũng nên cẩn thận một chút." Thương Tễ ngữ khí nghiêm nghị, "Tịnh Lâm, thế gian này người tốt kẻ xấu lẫn lộn, người đồng đạo đã ít lại càng ít, vì vậy mà đánh cược mạng sống cũng không đáng. Huống hồ vị Thương đế này...người này trời sinh tính đa nghi, gian xảo xấu xa, cực kỳ phòng bị. Nếu như một ngày đệ gặp được hắn, có thể sẽ cảm thấy vô cùng chán ghét. Vậy nên nếu có liều mạng vì hắn, hắn cũng chưa chắc đã cảm tạ ân đức? tội gì phải làm đến mức ấy?"
Dây cương trong tay Tịnh Lâm đã bị Thương Tễ cầm lấy, hắn buộc hai con ngựa vào cùng một chiếc cột. Tịnh Lâm thấy thế, chậm rãi đi theo sau Thương Tễ, chần chừ nói: "...Hắn cũng không xấu xa đến vậy..."
"Ôi chao." Thương Tễ rửa tay trong vò nước trước cửa khách điếm, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Không phải là đệ nói hắn cực kì càn rỡ, thê thiếp thành đàn khiến người ta chán ghét sao?"
Tịnh Lâm rập khuôn từng bước, nói: "...Nghe đồn không thể xem là thật được."
"Vậy sao đệ còn chán ghét hắn." Ngón tay Thương Tễ dính nước, hắn để người đá rút khăn từ trong tay áo ra giúp hắn lau chùi, miệng nói: "Nhắc đến người này ta cũng không thích."
"Vì sao?"
"Bởi vì nghe nói hắn rất anh tuấn." Thương Tễ đáp.
Tịnh Lâm: "Rất anh tuấn."
Thương Tễ sờ soạng mặt mình, nói với Tịnh Lâm: "So với ta còn anh tuấn hơn nhiều, vì vậy ta không nhịn được."
Tịnh Lâm nói: "Da thịt đều là hư huyễn, hắn nguyên thân là rồng, các ngươi không giống nhau."
"Nếu như hóa thành hình người phải chọn giữa xấu và đẹp, người người đều thích đẹp. Giống như khi ta nhìn đệ." Thương Tễ hơi nghiêng đầu, tiến gần hơn chút ngắm Tịnh Lâm, chân mày hơi nhíu lại.
Tịnh Lâm: "Hả?"
"Ta thấy đệ..." Thương Tễ bỗng nắm lấy cằm Tịnh Lâm, chăm chú nói: "Ừm... Tịnh Lâm của chúng ta..."
Tịnh Lâm lẳng lặng nhìn hắn.
Cổ họng Thương Tễ khẽ nuốt, nói: "...Cũng rất muốn đòi mạng."
"Đáng sợ như vậy sao? Khi trước tuy rằng có phát hiện ra, nhưng không ai dám nói thẳng với ta." Mu bàn tay Tịnh Lâm chà bên má, nói, "Có một hồi bắt yêu, bóng của ta chiếu xuống nước, lộ ra khuôn mặt, đối phương liền khóc lóc nỉ non không ngừng, nói mình không bao giờ chạy. Trong lòng ta còn nghi ngờ nàng ta gian xảo, nào ngờ nàng lại thực sự đi theo ta. Bây giờ nghĩ lại, thấy hơi sợ."
Thương Tễ nói: "Đệ chưa từng soi gương sao?"
Tịnh Lâm nói: "Túi da trong thiên hạ này đều giống nhau, trong gương cũng không phải là ta."
Thương Tễ lại hỏi: "Vậy đệ cảm thấy ai dễ nhìn, Đông Quân?"
"Đông Quân lúc làm người rất dễ nhìn." Tịnh Lâm rề rà nói thêm một câu, nói, "Huynh cũng rất dễ nhìn."
Dứt lời tránh thoát khỏi tay Thương Tễ, quay người vén mành bước vào. Thương Tễ ngốc luôn tại chỗ, xoa xoa mặt mình, thầm nghĩ, khuôn mặt này nhiều lắm cũng có thể nói 'Đoan chính', sao có thể so với nguyên trạng của hắn được? Lại nghĩ chắc là Tịnh Lâm đang an ủi mình, đến chính bản thân mình Tịnh Lâm còn chẳng thấy đẹp, sao mà hiểu được thế nào gọi là xấu đẹp?
Thương Tễ đứng trước cửa hồi lâu, hắn bị một câu nói làm quấy nhiễu tâm thần không yên, lúc quay người đối diện với vò nước còn soi soi, mãi sau mới bước vào cửa, chen chúc đi sau Tịnh Lâm bước lên lầu.
Ban đêm Tịnh Lâm muốn tuần thành, muốn gia cố linh phù bốn phía tường thành. Canh giữ bên trong Huyền Dương thành vẻn vẹn chỉ có năm mươi người, nhưng tất cả đều là cao thủ linh hải ổn định, trước khi Tịnh Lâm ra khỏi cửa đã sớm cung nghênh ở phía bên ngoài. Lúc rời đi Tịnh Lâm thấy phòng sát vách ánh nến đã tắt, đoán là Thương Tễ đã ngủ rồi, liền xuống lầu tự đi.
Đệ tử Cửu Thiên môn đợi đã lâu, thấy áo bào trắng kia loáng một cái xuất hiện,đều mừng tít mắt, tâm trạng vô cùng quyết tâm. Bọn họ đều biết rõ danh hào Lâm Tùng Quân, đối với thanh Yết Tuyền cũng nghe danh đã lâu, được gặp Tịnh Lâm một lần thực không dễ dàng, lập tức đồng thời chào đón, tranh nhau dẫn đường cho Tịnh Lâm.

Trong đó có một người biểu lộ khá là lão luyện, cung kính hành lễ với Tịnh Lâm, sau liền theo tại bên người Tịnh Lâm, nói: "Tiểu quân tới nơi này, không biết là trong môn phái có dặn dò gì?"
Tịnh Lâm nói: "Ta còn chưa phong hào, nếu xưng 'Quân thượng' sẽ có đụng chạm với phụ thân, đến cùng không thích hợp, vẫn là gọi tên họ đi. Trong môn phái không có dặn dò gì, là ta tự muốn đến xem một chút."
Đệ tử hai bên trái phải đều không dám đáp lời, chỉ nói: "Sao lại dám lỗ mãng trước Yết Tuyền kiếm được chứ, Thất thiếu mời đi bên này."
Đêm thu rét lạnh, nổi lên chút gió, cây cỏ trong thành hiu quạnh, lá rụng rì rào. Trên mặt đất lót một tầng khô vàng, đạp dưới chân vang lên tiếng khe khẽ. Trên đường đi đã thấy người đi nhà trống, cánh cửa bị gió thổi lay động, vang tiếng 'kẹt kẹt".
Tịnh Lâm hỏi: "Trong thành đã rời đi bao nhiêu người rồi?"
Đệ tử đáp: "Đã tản đi hơn nửa, từ khi tin tức từ bảy trấn hai thành truyền đến, trong thành lòng người bàng hoàng, ngày đó rất nhiều người đã mang theo người nhà rời đi. Nhiều gia đình còn không muốn đem theo con gái, vứt bỏ lại trên đường, tiểu cô nương liền lén tìm đường trở về. Dưỡng Nhạc Đường trong thành hiện giờ đã đầy người, lương thực của chúng ta cũng dần cạn kiệt, chỉ sợ nuôi không nổi. Cũng may hôm qua nhận được mệnh lệnh, những ai không muốn giữ lại hài tử, mấy ngày nữa toàn bộ đưa vào trong môn, đến Tư Thục viện của Quân Thượng để giáo dưỡng."
Lúc Tịnh Lâm rời đi, cũng không thấy Lê Vanh đề cập đến chuyện của Tư Thục, cũng không tiện nói nhiều, chỉ gật đầu tỏ ý đã biết.
Tường thành Huyền Dương thành rất kiên cố, lúc bàn tay Tịnh Lâm tiếp xúc với vách tường cảm thụ được linh phù hoàn chỉnh. Linh phù dần nổi lên, phát ra ánh sáng mờ nhạt trong đêm, trên không trung Huyền Dương thành lập tức hiện ra linh tuyến đan dệt vào nhau, từ tứ phương hội tụ bao kín lấy Lăng Thiên tháp.
Nơi đây ban đêm tĩnh lặng không tiếng người, nếu người có nhĩ lực tốt nín thở ngưng thần, liền có thể nghe thấy dưới tháp có tiếng ngủ say chầm chậm dài lâu, đó chính là Thù Nhiễm.
Tịnh Lâm men tường mà đi, ánh sáng màu xanh như đom đóm bao quanh người y, dọc theo bước chân y kéo theo một đường ánh xanh. Tịnh Lâm một tay bấm quyết, chỉ thấy ánh xanh đột nhiên chìm xuống, chưa chạm đến bùn đất, đột nhiên men theo tường cao đi lên, hướng lên trên tường thành mấy tấc.
Tịnh Lâm lui lại vài bước, nhấc mắt liếc nhìn, hỏi: "Trên tường thành tối nay không có người trông coi sao?"
"Thế cuộc nguy cấp, không dám nghỉ ngơi." Đệ tử đáp xong cũng nhìn lại, cau mày không hiểu nói, "Bọn họ tại sao không lên tiếng..."
Tịnh Lâm lập tức phi thân lên tường thành, lúc y lên đến trên tường thành, thấy những người canh giữ đang quay người về một hướng khác, liền lại gần vài bước. Chỉ là mấy bước đi này, bầu không khí trên tường long trời lở đất, không đợi đám người canh giữ quay người nhìn lại, Tịnh Lâm đã lập tức rút kiếm ra.
Kiếm khí lạnh lẽo quét thẳng, người kia đầu đã lăn trên đất. Chỉ thấy đoạn cổ bị chém đứt không có máu chảy ra mà đang bốc lên, một khuôn mặt nhỏ bò ra khỏi túi da, cánh tay dài giống như làn khói thò ra, chính là tà ma Tham Tương.
Dưới chân Tịnh Lâm điểm một cái, dựa vào tường thành giương kiếm đâm thẳng đến, gió đêm điên cuồng lướt qua người y, lưỡi kiếm sắc bén 'vù vù' phá không lao tới. Đám người canh giữ bị chặt đầu đứng thẳng thân, trong tiếng hô của Tham Tương đồng loạt đánh về phía Tịnh Lâm.
Mũi kiếm Yết Tuyền quét qua, vòng quanh người Tịnh Lâm một vòng. Tịnh Lâm trở mình bắt lấy kiếm, tóc đen cũng lay động theo người, hắc vụ bốn phía gào thét ầm ĩ rồi tan thành mây khói. Chẳng biết từ lúc nào, ngoại trừ tiếng gió đêm xung quanh không còn một tiếng động.
Trong không gian tĩnh mịch này, Tịnh Lâm ngoái đầu nhìn lại, nghe thấy dưới Lăng Thiên tháp đột nhiên truyền ra tiếng va chạm 'đùng đùng'. Y nắm kiếm đạp không, thấy Lăng Thiên tháp lay động kịch liệt, nhà cửa bốn phía vanh lên tiếng đổ sụp.
"Không được!" Đệ tử đứng dưới chân tường kinh ngạc hô lên, "Thất thiếu! Thù Nhiễm muốn phá phong ấn!"
Hắn còn chưa nói dứt câu, đã bị gió đêm thổi tan thành từng mảnh. Tiếp đó Lăng Thiên tháp ầm ầm đổ nghiêng, bùa chú trấn tháp 'roẹt' một tiếng bị nứt toác, móng vuốt dọa người thò ra ngoài.
Tịnh Lâm đạp một cước xuống đỉnh tháp, trở mình bắt được đại phù màu xanh đen. Bùa chú đập mạnh xuống phía dưới, Thù Nhiễm bị đau rút lại móng vuốt, sau đó nổi trận lôi đình, lưng đạp mạnh vào tháp, gào thét rung trời.
Ban đêm ánh trăng bị mây che khuất,trong lúc bất tri bất giác đã là một mảnh huyết sắc mờ mịt. Huyết hải như thủy triều dâng ngày càng rõ ràng, đánh vào bên tai Tịnh Lâm. Dưới chân đã bất ổn, toàn bộ Lăng Thiên tháp sụp đổ.
Tịnh Lâm cầm kiếm nhảy xuống dưới, huyết vụ thoáng chốc bạo phát bắn tung tóe. Thù Nhiễm dường như phát giác sát khí, nhảy lên đỉnh tháp, cái miệng to lớn mở rộng hướng về phía Tịnh Lâm, rít gào một tiếng bổ nhào tới. Tịnh Lâm tránh người đạp một cước, đạp cho Thù Nhiễm lăn lông lốc, ngay lập tức lại nhảy tới.
Tiếng gió bên tai như tiếng gào khóc thảm thiết, sau lưng Tịnh Lâm chợt đau nhói, y còn chưa kịp động, liền cảm thấy trong ngực quấy động, linh hải như sóng lớn quay cuồng, một luồng nhiệt huyết vọt thẳng lên, khiến hai mắt y tối sầm lại, ngũ giác đột nhiên bị chặt đứt.
"Môn" vẫn luôn không vào được kia, lại trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này mà mở ra.
Tịnh Lâm đứng bất động tại chỗ, Thù Nhiễm dữ tợn duỗi cổ ra thăm dò, lập tức lao nhanh đến, muốn cắn y một cái...
Huyết vụ đột nhiên bị gió thổi điên cuồng, chiếc răng khổng lồ bị người giữ chặt lại, chỉ thấy một cánh tay thăm dò vào trong miệng Thù Nhiễm, sau một khắc Thù Nhiễm bỗng phóng người lên, tiếp theo bị cái tay này nắm lấy đập về phía tường. Mặt tường 'ầm' một tiếng nứt ra như mạng nhện, Thù Nhiễm không kịp tránh đi, bụng bị đập một cú cực mạnh. Hắn nhất thời bị sặc nước bọt, thoát cái biến thành hình người, ai ngờ mắt còn chưa kịp mở, tóc đã bị người túm lấy nhấc kên, bọt mép trong miệng còn chưa kịp phun, đã bị người quẳng mạnh xuống mặt đất!
Mặt đất nứt toác, Thù Nhiễm bị đụng đến vỡ đầu chảy máu. Hai cánh tay hắn run run, khuôn mặt dính đầy đá vụn, chỗ nào cũng chảy máu be bét.
"Đế, đế quân..." Tiếng Thù Nhiễm nhỏ như tiếng muỗi, run rẩy nói, "...Tha ta...Tha cho ta một mạng!"
Thương Tễ không nói một lời, đem đầu hắn nhấc lên, lần thứ hai dộng thẳng xuống đất!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.