Mái tóc Tịnh Lâm ẩm ướt, giữa môi y bị cắn đến tróc da, lại bị liếm đến một chút máu cũng không để lại, cả khuôn mặt nhìn càng thêm màu sắc tẻ nhạt, chật vật đến mức thực sự không giống Lâm Tùng Quân. Lời nói của Đông Quân cũng không khiến y lộ vẻ gì, bởi vì y biết Đông Quân bất quá là hù dọa y.
Đông Quân chịu một đòn mạnh, vạt áo nhăn như sóng gợn, thấy Thương Tễ nghe được câu nói kia liền sững sờ, lập tức đẩy vào giữa hai cánh tay Thương Tễ, Thương Tễ lảo đảo lui về phía sau. Hắn bị Tịnh Lâm che lại hai mắt, chỉ có một đôi lỗ tai nghe âm thanh phân biệt phương hướng. Hắn vừa rơi xuống đất đã lập tức lẩn trốn ra thật xa, không đợi Túy Sơn tăng hạ trượng, đã dẫn Tịnh Lâm nhảy lên cách ra mấy dặm.
"Không phải người cũng không phải yêu." Thương Tễ cả người nóng hầm hập, linh khí dồi dào vận chuyển xáo động, trong lúc vội vàng chạy trốn không chờ được mà mở miệng hỏi. Hắn đè lại khí tức, vừa chạy vừa hỏi: "Vậy hắn rốt cuộc là vật gì!"
Tịnh Lâm ở sau lưng Thương Tễ trượt xuống, bị Thương Tễ túm lấy xốc lên. Đầu y đặt nặng lên một bên cổ Thương Tễ, mê man mà nói: "Nguyên thân của hắn đứng đầu trong huyết hải tà ma."
"Tà ma?" Thương Tễ thả người nhảy vào trong rừng núi, không khỏi cao giọng nói: "Hắn là tà ma!"
"Bổn tướng tức là nguyên hình." Môi Tịnh Lâm bị gió quẹt qua đau nhói, y buông tay ra nói: "Bổn tướng của ngươi bị kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thien/933484/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.