Cảnh vật trước mắt Tịnh Lâm đột nhiên thu nhỏ lại, thân thể y bị vùi lấp trong đống cây cỏ xoay như chong chóng vờn xung quanh, thấy được cành khô đâm chồi nảy lộc, tràn ra xuân sắc. Đợi đám cây cỏ dừng lại, trước mắt đã rõ ràng, y đã đứng cạnh bụi hoa bên bờ ao. Tịnh Lâm thả ánh mắt xuống, thấy mặt ao trong suốt, phản chiếu lại y.
Đó là mặt mũi của Lâm Tùng Quân.
"Đông Quân." Tịnh Lâm chuyển ánh mắt về phái đình giữa ao, y nói: "Một điểm sinh cơ, tạo thành thế giới này ①. Chỉ vì muốn thử dò xét, mà làm lớn chuyện, sợ là không đáng."
"Việc này còn phụ thuộc vào ngươi là ai." Đông Quân ngồi ở cái đình giữa ao, rót rượu chếch sang, "Nếu là Lê Vanh, nhân vật như Tịnh Lâm, đừng nói là tạo thành thế giới này, cho dù có làm ngàn vạn cái điệp cảnh ta cũng cam tâm tình nguyện."
"Vậy theo ý của ngươi." Tịnh Lâm nói: "Ta là ai?"
"Ao này chính là tâm kính, ngươi là ai tự ngươi rõ ràng. Chỉ là đáng thương cho ta đau khổ ngóng trông, đến nay vẫn chưa nhìn thấu." Đông Quân ra hiệu: "Nếu như không ngại, vào trong đình này chợp mắt trong chốc lát. Túy Sơn tăng muốn đánh nhau, không đến một canh giờ là không dừng lại đâu. Ngươi ta tán gẫu một chút, còn có thể cân nhắc kết giao bằng hữu."
Tịnh Lâm biết Đông Quân chắc chắn đã phong bế ảo cảnh, liền vào trong đình ngồi xuống. Đông Quân không vội, y cũng không gấp. Đông Quân khó chơi không phải vì đám thuộc hạ dưới quyền,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thien/933483/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.