Đảo mắt đã qua nửa tháng, Dịch Vân Khanh từ phủ thành nhận lại cây quạt đã được sửa tốt, rõ ràng không phải là lúc cần dùng tới quạt nhưng hắn mỗi ngày đều mang không rời.
Dư thị nhìn thấy cũng cười thầm, vui mừng vì hai người cảm tình thật tốt. Phải biết là chuyện trong nhà hòa thuận thì chuyện ngoài nhà mới hưng được.
Ngày hôm đó, tháng năm mặt trời dần dần nhú khỏi đám mây. Trên đường tới vườn rau, Dịch Khiêm ở phía trước hứng trí, Đông Dương đi ở phía sau cẩn thận nhìn sợ nó ngã, sau cùng là Dịch Vân Khanh, cây quạt thì treo ở bên hông thi thoảng lại dừng lại nhìn, tựa hồ rất là vừa lòng với điền viên sơn cảnh này.
Nếu để người khác thấy chỉ sợ muốn cười một hồi, đi hái rau cũng phải là một nhà ba người, này còn không phải là quá dính nhau sao?
Từng khối đất cạn trồng các loại rau dưa khác nhau, có cà, đậu, mướp xanh, mướp đắng, còn có chút rau dưa xanh mơn mởn, cả vườn đều là một màu xanh biếc thật khiến cho con người ta thấy vui mừng.
“Thường đại thúc chăm sóc vườn rau thật tốt, thật sự là một người có tay nghề, ngày mai nên thưởng thêm cho hắn chút tiền công.” Một nhà đều ăn rau dưa từ vườn rau trong nhà, ngẫu nhiên mua thêm một chút từ trấn trên, chính là một vườn rau lớn như vậy, Dịch Vân Khanh không tính, ngay cả Đông Dương cũng rất ít khi động tới, đều là đại thúc làm công trong nhà phụ trách.
Đại thúc họ Thường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-the-cua-te-tuong/2537343/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.