Diệp Dao làm lơ bàn tay đang đưa ra muốn giúp đỡ của Tống Uyển, xoay người vớt mì trong nồi canh ra, hoàn toàn bỏ mặc Tống Uyển bên ngoài, “Công việc chăm sóc người ta nào dám để cô Tống làm, tôi làm là được rồi, hơn nữa tính cách của anh trai tôi tôi hiểu, nhìn bề ngoài anh ấy dễ tính thế thôi, nhưng thật ra rất hay soi mói.” Cô nghiêng đầu cười với Tống Uyển, nụ cười mang hàm ý “người nhà tôi.”
Ngay sau hôm Diệp Gia Thụ bị thương thì Diệp Dao đến, cô ấy tưởng Tống Uyển đã chuyển đi nên xách theo túi hành lý to đùng tiếp tục xin ở nhờ, vừa mới đẩy cửa vào thì cảm thấy bầu không khí có gì đó thay đổi kì lạ, cực kì không giống mấy ngày trước Diệp Gia Thụ đưa Tống Uyển về. Sự thay đổi này hoàn toàn gạt cô ấy ra ngoài.
Diệp Gia Thụ đuổi khách, nói mấy ngày nay không có thời gian tiếp đón cô ấy, cô nhìn thuốc và bông băng trên bàn, hỏi “ai bị thương?” Anh đứng trước cửa nhà, Tống Uyển đứng ở cửa sổ, hai người đều không nói gì, như liên minh ngầm hiểu ý nhau.
Diệp Dao mím môi, ngón tay thả lỏng, hành lý rơi xuống đất, cô ấy tiến lên một bước vạch áo ngoài của Diệp Gia Thụ ra.
“Làm gì đấy?” Diệp Gia Thụ kéo lại.
“Anh bị thương ư? Sao lại thế này?” Động tác của Diệp Dao mạnh hơn, không kéo được áo anh ra thì bắt đầu xé, dù Diệp Gia Thụ kịp thời giằng lại nhưng cô ấy vẫn nhìn thấy bông băng trắng xóa quấn trên lưng anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thanh-co-mua/212427/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.