Trên đường lái xe đưa Diệp Gia Thụ đến bệnh viện xử lý vết thương rồi đưa về phố Thanh Thủy, Tống Uyển cảm thấy nỗi sợ hãi đang chậm chạp lan khắp người. Cô ngỡ rằng sau khi bố qua đời đã chẳng còn biết mùi vị của nỗi sợ là thế nào nữa, vì trời đã sập xuống từ lâu rồi, cũng chính là lúc cô chấp nhận đi theo ông ta.
Cô vẫn nhớ buổi chiều hôm đó, cô ngồi trong cơn gió hun hút ở số 99 đường Đồng Nguyên, rèm lụa bị gió cuốn lên vỗ phành phạch vào cửa sổ bằng kính. Bầu trời mang sắc vàng lạ thường, trong bất cứ tác phẩm nghệ thuật nào cũng có thể nhìn thấy khung cảnh ngày tận thế ấy.
Khi trời đổ mưa, Đường Kiển Khiêm cũng quay trở lại, ông ta không cởi áo khoác dài bên ngoài, đứng quay lưng về phía mặt trời, một bóng hình không thể nào vượt qua, “... Ông ấy để lại di thư cho cháu... cháu muốn đọc không?”
Cô hét chói tai không cho phép Đường Kiển Khiêm đến gần, nhưng bóng hình kia vẫn từ từ di chuyển, cuối cùng cánh tay như sắt đúc kéo cô từ trên mặt đất lên, mạnh mẽ nhét tờ giấy nhăn nhúm vào tay cô. Ông ta mở ra cho cô xem, những con chữ bên trong xiêu xiêu vẹo vẹo màu đỏ sẫm. Là màu của máu.
Cánh tay Đường Kiển Khiêm ôm cô vào lòng, như đang ôm vong hồn sắp biến mất, ông ta nói: “Sau này em vẫn còn tôi mà.”
Cô vẫn nhớ lúc đó mình đã cười. Còn “ngày mai” gì nữa. Tất cả hi vọng cả đời của cô đều kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thanh-co-mua/212426/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.