Ánh nắng chếch về phía tây, xuyên vào trong xe.
Nhưng xe đỗ ngoài trời hơn mười phút, khoang xe nóng hầm hập. Diệp Gia Thụ bật điều hòa, ngăn Tống Uyển lại, “Chờ bên trong lạnh đã rồi hẵng lên.”
Tống Uyển quay đầu nhìn bóng râm bên dưới mái hiên dài hẹp, cô bước tới, giơ túi lên che đầu, đứng cách ba mét nhìn Diệp Gia Thụ.
Anh tựa lưng vào thân xe, cúi đầu lấy điếu thuốc trong túi áo ra châm. Áo sơ mi màu đen làm nổi bật đường nét xương bả vai, làn da từ cổ đến sau tai đều trắng rất hút mắt.
Tống Uyển gọi anh: “Này.”
Ba bốn tháng tiếp xúc với nhau, cô đã quen hay gọi anh là “này”, anh cũng không phản đối, cô muốn gọi thế nào anh đều đồng ý.
“Ừ?”
“Cảm thấy hôm nay được xem vở hài kịch đúng không?”
Diệp Gia Thụ khựng lại, ngẩng đầu lên quay sang nhìn cô: “Muốn tôi nói thật không?”
“Nói đi.”
Anh rít một hơi thuốc, nheo mắt đánh giá cô trong giây lát rồi lại cúi đầu xuống, “Hài kịch tôi từng xem nhiều lắm, chuyện của cô chưa tính là gì cả.”
Tống Uyển bật cười, “Anh mới hai mươi hai tuổi mà thôi, nói chuyện này có to tát quá không?”
“Rất nhiều chuyện không liên quan đến tuổi tác.”
“Vậy anh nói xem, đã được xem những vở hài kịch nào rồi?”
“Muốn bẫy tôi đấy hả?”
“Gì cơ?” Tống Uyển không theo kịp mạch suy nghĩ của anh.
“Trước khi vào làm, Lão Lưu đã dặn tôi phải giữ miệng trong bất cứ chuyện gì.”
Tống Uyển cười nói: “Chuyện của người khác cũng không thể nói sao?”
“Không thể.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thanh-co-mua/212420/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.