Quay trở lại xe, dường như tâm trạng của Tống Uyển đã tốt hơn, không làm khó anh thêm, nói địa chỉ ở phố Phù Dung sau đó cầm điện thoại hờ hững gửi tin nhắn cho người khác.
Xe vào trong thành phố, lúc này điện thoại của Diệp Gia Thụ nhận được một cuộc gọi. Anh liếc mắt không nhận, thẳng tay tắt máy. Điện thoại lại kêu lên lần nữa, Tống Uyển ngồi phía sau nói: “Nghe máy đi, không trừ lương anh đâu.”
Diệp Gia Thụ khựng lại, ngón tay ấn nút màu xanh lá cây trên màn hình. Là cuộc điện thoại của bác trai thu mua phế liệu trong khu nhà, hỏi anh có ở nhà hay không, nếu có thì chuyển những đồ không dùng đến xuống. Bác trai đã tìm anh mấy lần, nhưng lần nào anh cũng không ở nhà làm bác mất công đến, ít nhiều Diệp Gia Thụ cũng cảm thấy ái ngại.
“Một tiếng nữa bác qua được không ạ? Bây giờ cháu không ở nhà...” Diệp Gia Thụ nói mấy câu xin lỗi rồi cúp điện thoại.
Tống Uyển ngước mắt khỏi màn hình di động, liếc anh: “Anh sống ở đâu?”
“Phố Thanh Thủy.”
Tống Uyển ngập ngừng, “Anh sống ở phố Thanh Thủy à?”
Diệp Gia Thụ cân nhắc câu chữ cô thốt ra có hàm ý gì, cảm thấy anh không hợp sống ở phố Thanh Thủy, hay cô có vướng mắc gì không tiện nói ra với nơi ấy?
Trong im lặng, Tống Uyển nói thêm câu nữa: “Phố Thanh Thủy cách đây hai cây số nhỉ, anh đi làm chuyện của mình trước rồi đưa tôi về cũng được.”
“Nhưng sẽ làm lỡ thời gian của cô.”
Tống Uyển nhìn anh, “Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thanh-co-mua/212419/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.