42.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi trở về Nam Giang. May mắn được vào làm việc cho một tạp chí nổi tiếng. Bắt đầu từ các phóng sự nhỏ, hàng ngày ôm máy quay chạy khắp nơi.
Mỗi lần đi ra ngoài phỏng vấn, tôi lại tranh đi, rồi làm thêm cả ngày lẫn đêm để kịp trả bản thảo.
Các đồng nghiệp nói đùa rằng tôi là người đầu tiên làm việc chăm chỉ năm này qua năm khác trong lĩnh vực này.
Tôi không quan tâm, tôi thực sự không thích làm việc. Chỉ là một khi có thời gian rảnh rỗi, trong lòng tôi sẽ xuất hiện một cảm giác khủng hoảng, sự hoảng loạn đó sẽ kéo dài đến hết đêm. Sau đó tôi sẽ bị những cơn ác mộng khủng khiếp đánh thức vào buổi sáng sớm.
Từ năm mười tám tuổi, giấc ngủ đối với tôi lại là một loại cực hình đau đớn. Trong một thời gian dài, tôi chỉ có thể dựa vào thuốc để chìm vào giấc ngủ.
Chỉ có tôi và Thịnh Danh biết về vấn đề này.
Thịnh Danh là bác sĩ tâm lý của tôi và là người bạn duy nhất của tôi ở Nam Giang khi tôi trưởng thành.
Hôm nay tôi đã từ chối một cuộc phỏng vấn rất quan trọng, nếu nhận được phản hồi tốt từ khán giả. Nó có thể là trợ giúp lớn để tôi được đề bạt lên làm tổng biên tập.
Tôi chắp tay nhường cơ hội này cho một đối thủ cạnh tranh cùng vị trí. Chỉ vì người được phỏng vấn hôm nay là một cảnh sát gỡ bom.
Cảnh sát xử lý bom rất dũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-yeu-thuong/2736671/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.