45.
Lần cuối cùng tôi nhìn thấy Trần Tuyển là vào mùa đông năm đó.
Tại đám cưới của anh ấy.
Thiệp mời được chuyển đến bàn làm việc của tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào tấm bìa màu đỏ tươi mà không dám mở ra.
Cô dâu, liệu có phải là cô gái với mái tóc hơi xù trong ký ức?
Tôi bắt đầu đoán khả năng cô ấy đang ở Nam Giang. Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, tôi cảm thấy khả năng đó là con số không.
Có người nói rằng cô ấy được mẹ đưa đến Nhật Bản và đã định cư ở đó nhiều năm rồi.
Tôi cũng nghĩ vậy, không ai sau khi bị tổn thương lại quay trở lại nơi đau lòng. Ngoại trừ tôi, bởi vì tôi không còn bình thường nữa.
Tôi mạnh dạn mở thiệp mời, quả nhiên, tên cô dâu được viết bằng kiểu chữ Tống rất đẹp hai chữ: Đường Khê.
Tôi không nhận ra người này.
Mới được một tháng kể từ lần tôi nói chuyện hôn nhân với Trần Tuyển trong bệnh viện. Tôi nghi ngờ Trần Tuyển thực sự chỉ tuỳ tiện tìm một người nào đó vì bác sĩ nói rằng dì Lâm có thể không qua khỏi mùa đông này.
Tôi đã gửi một tin nhắn WeChat cho Trần Tuyển: ‘Thực sự kết hôn?’
Anh ấy trả lời lại nhanh chóng: ‘Chẳng lẽ là giả?’
Nhìn thấy những lời này, ngực trái của tôi đột nhiên đau nhói. Trần Tuyển thực sự sắp kết hôn.
Tôi luôn cảm thấy mọi chuyện không nên phát triển như vậy. Dù nói thế nào cũng phải đợi đến khi sự nghiệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-yeu-thuong/2736669/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.