Diệp Dao nằm trên giường, mắt nhìn vào khoảng không, tâm tư vìlời nói của An Thực mà hỗn loạn. Dù có hay không cô cũng đã rung động.Diệp Dao úp mặt xuống gối, giờ thì cô đã hiểu: Càng hận sẽ càng yêu, thì càng không thể quên.
Là cô tự dối gạt mình. Diệp Dao khẽ thở dài, bên ngoài có tiếngchuông cửa, cô lười biếng không chải lại tóc cứ thế ra mở cửa. Ngườiđứng trước mặt là Dương Cảnh Kiệt, Tâm Liên và Du Phong. Tâm Liên cườitươi "Chị Diệp, chị đã đỡ hơn chưa? Vừa tan ca là em đã đến đây."
"Cảm ơn mọi người." Diệp Dao mỉm cười.
Du Phong đặt trái cây cùng thức ăn lên bàn "Toàn bộ là do anhKiệt mua đấy, hơn nữa còn đặc biệt chọn những loại trái cây tốt nhất cho chị."
"Tôi không mướn cậu quảng cáo." Dương Cảnh Kiệt cất tiếng. Anhquay sang nhìn Diệp Dao, hai bên gò má hơi phiếm hồng "Em ăn đi chonóng."
"Cảm ơn anh."
"Phải rồi, thứ hai tuần sau chị nhất định phải đi với tụi em đó. Chú Từ đã đặt chỗ sẵn rồi." Tâm Liên nói, bọn họ dự định sẽ đãi một bữa tiệc nhỏ cho Diệp Dao vì hôm đó là sinh nhật của cô.
Diệp Dao hơi bất ngờ, thứ hai? An Thực cũng hẹn cô hôm ấy. Trầmtư một chút, dù sao cô cũng không muốn dính dáng đến hắn nên gật đầuđồng ý "Được."
Diệp Dao dường như đã quên mất, thứ hai, là sinh nhật của mình.
An Thực ngồi ngoài ban công uống rượu, bầu trời tối đen, hắn say sưa ngắm nhìn sợi dây chuyền trên tay, hắn đã cho người sửa lại và cấtgiữ bên mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-vo-dinh-i-gap-em-ngay-xuan-phan/118004/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.