Khi Diệp Dao tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, sau lớp sương mờ là căn phòng to rộng, Diệp Dao gượng người ngồi dậy, nhìn xung quanh một lượt, nơi đây... là biệt thự "Nguyệt". Đồ của cô đã thay, vết thương cũng được băng bó cẩn thận. Người cứu cô hôm qua.... là Anh Thực
Diệp Dao bước xuống giường, cô không có thói quen mang dép trong nhà nên đi chân trần. Đứng giữa căn phòng rộng, Diệp Dao thẫn thờ trầm tư. Đã năm năm cô chưa từng quay lại đây. Đồ đạc vẫn giữ nguyên vị trí, lại còn sạch sẽ, là An Thực sai người dọn dẹp và giữ gìn phòng của cô??
Nhìn tủ đồ màu hồng phấn cao to, Diệp Dao vẫn còn nhớ, lần đầu tiên khi đến biệt thự, nỗi ám ảnh vì chuyện của ba mẹ khiến cô mỗi đêm không thể an giấc. Thường xuyên gặp ác mộng, khi đó vô thức chạy trốn vào trong tủ, rồi ngủ quên bên trong. Bất cứ là chuyện gì, Diệp Dao đều chạy vào trong tủ trốn.
Khi An Thực biết, khuôn mặt lạnh như băng của hắn ngước nhìn cô, lạnh nhạt nói "Là người không nên quá yếu đuối, muốn sinh tồn thì phải mạnh mẽ."
Vì vậy, mỗi khi nhớ ba mẹ, cô đã ngồi trong tủ mà khóc. Vì cô sợ An Thực biết mà nổi giận. Nhưng rốt cuộc vẫn bị hắn phát hiện, cứ tưởng sẽ bị trách, không ngờ An Thực chỉ dịu dàng vỗ đầu cô "Nếu sau này buồn, đừng trốn trong bóng tối khóc một mình, hãy tìm chú, chú sẽ an ủi con."
Hắn đối với thế giới tuyệt tình tàn nhẫn, chỉ với cô là hết đỗi dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-vo-dinh-i-gap-em-ngay-xuan-phan/118003/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.