Hôm nay tôi xuất viện, Vân Khuê chạy lại ôm tôi "Nhớ quá trời"
Anh nhẹ nhàng dùng ngón tay trỏ đẩy nhẹ Vân Khuê ra khỏi người tôi. Khiêm Chung biết ý nên kéo cô ấy vào người mình. Vương Chanh nắm tay tôi bước đi "Tối gặp. Giờ tôi đưa cô ấy về"
Ngồi sau xe tôi dựa đầu vào vai anh hỏi "Anh đưa em đi đâu vậy"
"Gặp mẹ anh"
"Gì cơ"
"Bình tĩnh đi, mẹ tôi nói muốn gặp em. Em không thích thì không sao"
Tôi vội lắc đầu "Ý em không phải vậy. Do đột xuất quá em chưa chuẩn bị quà biếu"
Anh nắm tay tôi trấn an "Tôi đưa em đi mua. Không cần lo lắng"
Anh đưa tôi đến tiệm mua đồ. Anh chỉ cho tôi mấy món đồ mà mẹ anh thích. Tôi chọn được một cái khăn cổ len màu xám tro, tạo cảm giác ấm áp.
Gói quà xong anh đưa tôi về nhà. Nhà anh khá rộng rãi, trước sân nhà có vườn hoa các loại khác nha. Màu nền nhà màu trắng xanh lá cây, nhìn rất là thiên nhiên.
Tôi đi vào bên trong nhà, căn nhà sạch sẽ và tươi mát. Anh dẫn tôi đến phòng khách. Một người phụ nữ tầm 40 tuổi đang ngồi đó. Bà nhìn khá xinh đẹp, khuôn mặt toát lên vẻ thanh tú.
Bà ấy nhìn tôi cười "Con là bạn gái của Chanh"
Tôi gật đầu trả lời "Dạ"
Tôi ngồi bên cạnh bà ấy, còn anh thì đi lên phòng cất ít đồ. Tôi dè dặt đưa gói quà nhỏ cho bà ấy "Đây là tấm lòng của con. Mong bác không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-tuoi-thanh-xuan/2918866/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.