Sáng sớm hôm sau, tất cả thành viên của “Phân đội tám chú kê” rút lui khỏi bệnh viện.
Chu Tiểu Cát thò đầu ra khỏi xe jeep, vẫy tay la lớn, “Tạm biệt chị Hy Hy tạm biệt anh Hoa tạm biệt em gái ngốc nghếch tạm biệt điều dưỡng trưởng! Hẹn gặp lần sau nhé!”
Điều dưỡng trưởng lại nhăn mặt nói, “Phỉ phui phỉ phui! Lần sau không gặp nữa, cố mà giữ sức khỏe, đừng quay lại đây!”
Bệnh viện quân sự dành cho bộ đội biên phòng có lẽ là nơi không muốn tiếp đãi “khách quen” nhất.
Chiếc xe jeep phóng băng băng trên con đường nhỏ lầy lội sau trận tuyết, lắc la lắc lư, tròng trành nghiêng ngả. Cũng may các đội viên đã quen rồi, dọc đường chỉ dựa sát vào nhau, ngủ ngáy ngon lành.
Ban đầu Doãn Thiên tựa vào vai Ninh Thành, sau đó dần dần trượt xuống ngực người ta, tiếp đến là bụng, cuối cùng nằm bò trên đùi, xong xuôi mới chịu ngủ yên.
Ninh Thành ngửa đầu dạng chân, tướng ngủ cẩu thả mất hết hình tượng, nhưng hai tay vẫn đỡ lấy Doãn Thiên, mỗi lần tròng trành cậu đều sực tỉnh, nhưng chưa bao giờ để Doãn Thiên rơi xuống đất.
Buổi chiều, đại đội biên phòng lái xe xúc tuyết ra nghênh đón.
Bão tuyết qua đi, vực tuyết và cao nguyên dường như càng thêm thiêng liêng thanh tịnh, tuyết trắng phủ kín mặt đất, bầu trời xanh thẳm như vừa được gột rửa, càng tôn lên quốc kỳ rực rỡ trang nghiêm tung bay phấp phới.
Ninh Thành tỉnh dậy trước, chùi nước miếng trên khóe miệng Doãn Thiên, nói, “Dậy đi nhóc.”
Doãn Thiên nhổm dậy, nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-trong-tieng-dan/1650869/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.