Các đội viên không phải chờ ở thôn G quá lâu.
Độ cao nơi này khá thấp. Đợi sau khi mọi người có thể tiến hành huấn luyện thể lực cường độ cao, Lương Chính và Tần Nhạc chỉ huy tất cả xuất phát về nơi đóng quân cao hơn.
Trước khi đi, Doãn Thiên và Ninh Thành nhồi táo và cải thảo vào ba lô, chạy tới sườn núi ngoài thôn chào tạm biệt đàn con sóc đá.
Hôm đó tất cả sóc đá trên núi cùng ra, lúc hai người xuống núi thì chúng thẳng người dậy, chắp tay trước ngực, giống như hành lễ nghiêm trang.
Doãn Thiên nói, “Chúng nó ngồi dậy đáng yêu ghê!”
Ninh Thành gật đầu, “Ừ, như mấy cái tr*m dựng thẳng.”
“Móa!” Doãn Thiên mắng, “Sao cậu lại nói con chúng ta như thế!”
Ninh Thành búng trán cậu, “Giả vờ thuần khiết hả.”
Doãn Thiên lau trán, vừa ngoái lại nhìn đám sóc đá, vừa thật lòng bảo, “Bị cậu búng xong, tự nhiên tôi nghĩ tới một cụm từ.”
“Chắc là sinh động lắm.”
“Cậu đoán thử không?”
“Bộ phận sinh dục biết đi?”
“Ố! Hai ta đúng là tâm linh tương thông!”
Đám sóc đá vẫn ngồi trên đỉnh dốc nhìn quanh.
Chúng sẽ vĩnh viễn không ngờ, papa xinh đẹp và papa đẹp trai lại lén lút nói về chúng như vậy.
Loài người ấy mà, đúng là hơi bỉ ổi.
Trên đường đến thôn G, các đội viên đúng là “đi”, trang bị gọn nhẹ ra trận, ba lô xếp cả trên xe đội viên hậu cần.
Còn lúc này lên thôn B độ cao 4000 mét so với mặt biển, Lương Chính lại yêu cầu họ đeo ba lô 30 ký, toàn bộ hành trình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-trong-tieng-dan/1650859/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.