“Lớp học hôm nay đến đây thôi.” Thư Ngọc khép sách giáo khoa lại.
Có đứa trẻ chạy lạch bạch lên bục giảng, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, kích động nói: “Cô giáo Đàm, người đón cô về nhà đang chờ ở trong sân.”
Thư Ngọc sửng sốt, Cô Mang đã đi Nam Kinh theo hẹn, lúc này ở trong nhà đều là người già cả, chắc chắn không có lý nào đến đón cô.
Ngay cả khi biết được khả năng người kia trở về cực kỳ bé nhỏ, nhưng cô vẫn bước nhanh ra khỏi phòng.
Nhìn thấy người trong sân, cô hơi dừng lại. Trái tim treo trên cao thu trở về, đáy lòng lan tràn nỗi thất vọng.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, mặt mày tuấn tú, khí chất hoàn mỹ, anh ta mặc một bộ âu phục màu nâu nhạt càng tôn lên vẻ thư sinh ôn hòa.
Đây mới là công tử nhã nhặn chân chính, Thư Ngọc thầm nghĩ. Nhưng cô cũng không thể đè nén nỗi nhớ nhung đến vị nhã nhặn bại hoại nhà cô, vì thế cô phì cười.
“Thư Ngọc, đã lâu không gặp.” Người đàn ông nhìn thấy cô, anh ta cười hòa nhã, “Không ngờ Cô Mang giấu cô ở một nơi non xanh nước biếc như vậy.”
Thư Ngọc mỉm cười: “Hạ Tử Trì, anh tới đây làm gì? Ở đây nhà cửa thô sơ thức ăn đơn giản, làm sao tiếp đãi loại công tử như anh.”
Hạ Tử Trì cười càng thoải mái hơn: “Không ngại, chỉ cần chia một phần căn nhà và thức ăn mà Cô Mang sắp đặt cho cô thì tôi sẽ cảm thấy mỹ mãn.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-ruc-ro/2408213/quyen-2-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.