Đằng trước tòa nhà hình ống tại phía nam Bồng Tễ Viên là cây cỏ mọc xanh um.
Trên mặt cỏ mang theo bọt nước dựng một chiếc bàn đá tròn trịa trơn bóng, trên bàn đặt một ván cờ đang chiến đấu hăng say.
Khi Thư Ngọc đi đến tòa nhà phía nam thì trông thấy hai ông cụ đang vò đầu bứt tai giương mắt nhìn bàn cờ.
Trong lòng cô không khỏi nảy sinh tiếng chuông cảnh báo, Thư Ngọc nhanh chóng kéo Cô Mang xoay người bỏ đi, thế nhưng vẫn chậm một bước.
Một trong hai ông cụ không hề ngẩng đầu mà nói: “Nha đầu tới rồi.”
Thư Ngọc dừng bước, chậm rãi xoay người lại: “Ông nội, ông ngoại.”
Ông cụ còn lại vẫy tay với cô: “Lại đây, giúp ông xem ván cờ này.”
Trong nháy mắt Thư Ngọc lộ ra khuôn mặt khổ sở: “Hai ông từ từ chơi nhé, con đi lấy chút trà bánh đến…” Đùa à, hứa một cái là cả ngày phải dây dưa trong này.
Còn chưa kịp dời bước thì chợt nghe ông cụ ở đằng sau cất tiếng: “Con có thể đi, nhưng để người đàn ông của con ở lại.”
“Ông ngoại ——” Thư Ngọc kêu lên.
“Thế nào?” Tạ Tri Viễn nhíu mày, trừng hai mắt, Thư Ngọc im bặt ngay lập tức.
Tạ Tri Viễn nói tiếp: “Người trẻ tuổi ngày nào cũng dính với nhau thì còn ra thể thống gì? Đam mê sắc đẹp hỏng việc, đạo lý này có hiểu không?”
Câu cuối cùng rõ ràng là nói cho Cô Mang nghe.
Cô Mang hắng giọng một tiếng, xoay đầu qua chỗ khác.
Thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-ruc-ro/2408119/quyen-5-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.