Hôm nay ánh nắng mặt trời rất tốt. Bầu trời cao rộng mênh mông, xanh biếc vô hạn. 
Thư Ngọc nằm bò trên bệ cửa sổ vẫn còn ngẩn ngơ ngắm nghía bọt tuyết trên nhánh cây khô. 
Lúc Cô Mang bưng sữa nóng đi vào, trông thấy bức họa xinh đẹp như vậy. Mỹ nhân quần áo mỏng manh, làn tóc mây hơi rối, lười nhác tựa trên bệ cửa sổ. 
Mỹ nhân này chính là của nhà anh. 
Bất giác tâm tình anh rất tốt. 
Vì thế, anh đi qua, ôm cô vào trong lòng, cách mái tóc đen nhánh mà hôn lên má cô: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, buổi sáng thức dậy phải mặc thêm quần áo.” 
Cô quay đầu lại, thản nhiên liếc anh một cái, không nói câu nào. 
Anh làm sao không biết cô đang tức giận gì chứ, vì thế anh sờ mũi, hắng giọng nói: “Mr. X chẳng phải là nhân vật quan trọng nào, anh cũng chỉ gặp anh ta có một lần, hiện giờ ngay cả trông anh ta thế nào anh cũng không còn nhớ.” 
Cô lẳng lặng nhìn anh, vẫn không nói gì. 
Anh giơ tay đầu hàng: “Bọn anh chỉ đánh nhau một trận, hai bên không ai thắng ai. Anh tự cảm thấy rất mất mặt nên không cho Abel nói ra.” 
“Anh sai rồi. Anh cam đoan, sau này hễ có chuyện nguy hiểm, anh tuyệt đối không nhúng tay vào. Cho dù hết cách đành phải nhúng tay, anh nhất định phải được em cho phép, như vậy được chứ?” Anh trịnh trọng cam đoan. 
Anh đã nói vậy, cô còn có thể làm gì? Chỉ đành trừng anh một cái, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-ruc-ro/2408070/quyen-6-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.