Giao thừa, đêm đoàn viên.
Cô trạch to như vậy ngược lại chẳng hề náo nhiệt, chỉ có Thư Ngọc và Cô Mang hai người, thắp lên mấy ngọn nến đỏ, ngồi xung quanh chiếc bàn nhỏ, bày ra một bàn đồ ăn nóng hổi, hai người nhốt mình trong lò sưởi ấm mà ngắm nhìn bông tuyết bay lượn ngoài cửa sổ.
Màn trời tối tăm được bông tuyết tô điểm đến mức hơi phát sáng, hai má Thư Ngọc nhuộm ửng đỏ bởi rượu nếp lâu năm. Cô sáp lại gần, dè dặt nhìn Cô Mang: “Năm nay cũng không đến nhà tổ Cô gia thăm hỏi à?”
Cô Mang uống sạch chén rượu trong tay cô: “Thăm hỏi cái gì?”
Cô không hề nghĩ ngợi đáp ngay: “Chúc tết đó.” Dừng một chút cô bổ sung, “Nàng dâu xấu cũng phải về chúc tết trưởng bối mà.”
Anh vui vẻ: “Em có lòng lấy lòng bọn họ, sao không tốn nhiều tâm tư mà lấy lòng anh hả?”
Cô nhích sang bên cạnh anh, quả nhiên tỏ vẻ lấy lòng đấm lưng cho anh: “Chúng ta ở bên nhau đã lâu rồi, nhưng em chưa từng gặp mặt trưởng bối nào của Cô gia cả, có phải là không lễ phép hay không?” Càng nói hơi thở cô càng nhẹ.
Chuyện này quả thật đã cất giấu trong lòng cô rất lâu rồi.
Lần đầu gặp mặt, cô chỉ cho rằng anh là tiểu bối từ một gia tộc cổ xưa nào đó tại trung thổ trải qua thời kỳ nổi loạn, quen thân thêm một chút, cô loáng thoáng cảm nhận được hình như anh đã tách khỏi gia tộc khổng lồ kia từ lâu, mỗi một bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-ruc-ro/2408041/quyen-7-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.