Vào mùa mưa dầm trời luôn âm u, trong không khí mang theo mùi bùn đất. Hương vị mùa xuân đã xuất hiện, nhiệt độ mùa đông vẫn còn đó. 
Buổi trưa, mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, trong phòng vẫn đốt lò sưởi. 
Thư Ngọc duỗi thắt lưng, ném kim chỉ và tấm vải trong tay lên chiếc bàn cạnh giường, còn cô thì lùi về trên giường. 
“Vạn lý thành thốn khó thêu quá đi.” Cô vừa ngáp dài, vừa vùi vào trong chăn. Nhiệt độ trong phòng rất dễ chịu, cô nhịn không được lại buồn ngủ. 
Cô Mang dịch vào bên trong, vén tấm chăn đắp lên đầu gối của cô: “Đừng thêu nữa. Anh chỉ trông cậy em thêu vài khuy áo giúp anh thôi, không cần dùng đến Vạn lý thành thốn.” 
“Không được.” Khóe mắt cô ngấn nước mắt, tìm vị trí thoải mái trong ngực anh mà tựa vào, “Em đã tập luyện lâu như vậy, anh đừng hại em thất bại trong gang tấc.” Rầu muốn chết, bà nội làm sao có thể thêu một bản đồ to lớn vào trong một chiếc khăn tay nhỏ xíu như vậy? 
Anh mỉm cười: “Em thêu nửa tấm bản đồ kia làm gì? Chờ Lễ Cung Tú Minh sai người đến trộm hả?” 
Cô khàn giọng: “Em chẳng qua tò mò thôi…” Thêu ra xem thế nào, còn so sánh với lối đi trong lăng mộ do bà nội thêu, xem thử nửa tấm bản đồ này có quan hệ gì với lăng mộ kia. 
Cô vừa buồn rầu, vừa xoay qua xoay lại, bỗng dưng cô nhìn thoáng qua cổ tay áo anh. 
Lễ Cung Tú Minh có nói với Cô Mang, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-ruc-ro/2408005/quyen-8-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.