Thư Ngọc theo bản năng quay đầu nhìn phản ứng của Giang Nam.
Giang Nam không thèm nhìn tới cô gái Nhật đứng tại lối vào, anh ta thản nhiên nói: “Cả đời này tôi hận người Oa* nhất.”
(*) người Nhật, theo cách gọi của người Trung Quốc thời xưa
Cô gái đứng cạnh cửa chớp mắt nhìn hai người bên trong, không biết cô ta có hiểu ý tứ trong lời nói của Giang Nam không.
Thư Ngọc đã có mấy phần xấu hổ, vì thế dứt khoát cáo từ: “Cảm ơn ông chủ Giang đã tiếp đãi, tôi nghĩ Cô Mang sắp ra chính điện rồi, tôi không quấy rầy anh nữa.”
Giang Nam liếc nhìn Thư Ngọc, phất tay: “Không tính là tiếp đãi, cô đi đi.”
Thư Ngọc đi ra tây điện, cô gái Nhật kia cũng đi theo Thư Ngọc hướng về phía chính điện.
Trong lòng Thư Ngọc thầm than một hơi, cô dừng bước, quay đầu nhìn cô gái kia: “Cô đi theo tôi làm gì?”
Cô gái ngẩn người, đáp: “Phu nhân không phải đi cầu phúc sao?”
Thư Ngọc nói: “Tôi đi tìm người.”
Đáy mắt cô gái ảm đạm: “Vậy xin hỏi tôi có thể cầu phúc ở đâu?”
Thư Ngọc nhẫn nại chỉ về phía thiên điện. Cô gái đỏ mặt, liên tục nói cảm ơn.
Ai ngờ, Thư Ngọc còn chưa đi được vài bước thì cảm thấy phía sau có người đi theo. Cô đột nhiên xoay người, đúng lúc đụng phải một người.
Cô gái mặc ki-mô-nô hốt hoảng nhìn Thư Ngọc, vội nói xin lỗi không ngừng: “Tôi xin lỗi tôi xin lỗi tôi xin lỗi…”
Thư Ngọc có phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-ruc-ro/2408034/quyen-7-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.