Sau khi ra khỏi nhà in Hàm Phong, Thư Ngọc quẹo vào một cửa tiệm đồ ngọt lâu đời, mua một phần bánh ngọt mà Cô Mang thích nhất, lúc này cô mới lên đường về nhà. 
Cô trạch vẫn im ắng như trước, cô thong thả bước tới căn phòng ở sân sau, trong lòng không khỏi có phần bất an. 
Then cửa vẫn gài lại như lúc cô rời đi. 
Căn phòng phía sau cánh cửa yên lặng, người bên trong không có chút tiếng ồn. 
Cô hít một hơi thật sâu, mở ra then cửa, vừa bước vào bên trong vừa cổ động chính mình. 
Có gì phải sợ chứ, là anh làm sai trước, cơn giận của cô như thế là phù hợp rồi. 
Đúng, cô khuyến khích chính mình. 
Nghĩ xong, cô ngẩng cao đầu bước vào. 
Nhìn về phía giường, không thấy ai cả. Lại nhìn xung quanh phòng một vòng, nửa bóng người cũng không có. 
Cửa khóa từ bên ngoài, người ở bên trong đi đâu rồi? 
Cô còn chưa kịp ngẫm nghĩ thì bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt, toàn thân bay bổng. 
Vòng tay ôm mình vừa vững chắc lại siết chặt. 
Cô vừa xoay đầu, liền trông thấy đôi mắt trầm tĩnh của anh. 
Ơ, không hay rồi. Trong lòng cô hồi hộp, vẻ mặt anh càng bình tĩnh thì hậu quả càng nghiêm trọng. 
Cô mau chóng ôm lấy cổ anh, thơm lên má anh một cái: “Xem này, bánh xốp phù dung mà anh thích nhất.” Cô đong đưa hộp bánh ngọt đóng gói tinh xảo trong tay. 
Anh không thèm nhìn tới: “Em đi ra ngoài chính là mua thứ này 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-ruc-ro/2408003/quyen-8-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.