Hôm sau Mạc Nhiên quay trở lại công ty.
Lúc Lâm Sanh đi tới phòng làm việc thì thấy bóng người ở bên trong, kinh ngạc một chút, cho là mình nhìn nhầm.
Gõ cửa một tiếng.
“Vào đi.” Âm thanh của Mạc Nhiên vang lên.
Đẩy cửa ra, Lâm Sanh có chút không thể tin, “Cậu nhanh như vậy đã quay lại rồi sao?”
“Sao hả?” Mạc Nhiên cởi áo khoác, vén tay áo sơ mi lên hỏi.
“Tôi nghĩ cậu sẽ nhân cơ hội này ở lại đó vài ngày.”
Mạc Nhiên liếc Lâm Sanh, nói: “Tôi sợ điện thoại bị phát nổ.”
Lâm Sanh buồn bực, đây là đang ám chỉ hắn sao…
“Sao có thể a.” Lâm Sanh cười ha ha vài tiếng.
“Không đúng? Người nào gọi điện thoại kêu la ầm ĩ bị ngược đãi…”
Lâm Sanh: “…Tôi đây không phải sợ cậu một đi không trở lại, mà là lo lắng cho cậu đó…”
Đương nhiên còn một câu nữa: Sợ cậu ở lại với người làng quê sẽ không nhớ tới mình là đại BOSS a.
Chỉ có điều câu này hắn không dám nói ra, nói ra sẽ chết người a.
Mạc Nhiên không để ý tới những lời nịnh nọt của hắn ta, nói: “Cho cậu hai ngày nghỉ, nghỉ ngơi xong rồi thì lập tức trở lại làm việc cho tôi.
Lâm Sanh: “…”
Đây là tình huống gì vậy? Trợ lý Lâm ngơ ngác nhìn ông chủ của mình.
“Không phải cậu muốn có ngày nghỉ sao? Thưởng cho cậu.” Mạc Nhiên lạnh nhạt nói.
Mẹ nó, ngữ khí câu này thế nào nghe giống câu “Quỳ xuống” a.
Lâm Sanh vẫn giữ thái độ hoài nghi như trước, người này lại có thể tốt bụng như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-nhu-cu/58143/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.