Mấy đời lăn lộn trên thương trường mới mang lại cuộc sống xa hoa cho gia tộc. Sau khi ve hào nhoáng bị thời gian vùi lấp, gia tộc Mạc Thị càng trở nên huyền bí.
“Chú nghe nói hai đứa yêu nhau?” Ông Mạc nói xong cầm ly cà phê uống một ngụm.
Giọng điệu bình tĩnh, Ôn Hinh không biết nên đáp lại thế nào, nói thật, “Vâng ạ.”
“Tiểu Hinh.” Ông Mạc dừng một chút, nói: “Chú không muốn phản đối hai đứa, nhưng mà cháu đã mất tích nhiều năm như vậy, cháu cho rằng vẫn hiểu Mạc Nhiên sao?”
Lời nói vừa dứt, Ôn Hinh không thể tin được ngước mắt nhìn ông Mạc, “Chú Mạc, làm sao có thể như vậy?”
Ông Mạc ngồi nghiêm chỉnh, nói: “Mạc Nhiên là com trai chú, chú làm như vậy là vì muốn tốt cho nó.”
“Chú Mạc, dù vậy, nhưng anh ấy có cuộc sống riêng của mình, anh ấy có quyền lựa chọn.”
Ông Mạc nhíu mày, “Tiểu Hinh, cháu đã đồng ý với chú, thì nên biết làm như vậy là lựa chọn tốt nhất. Chỉ cần cháu bằng lòng, như vậy nó chọn hay không chọn cũng không quan trọng.”
Ôn Hinh trong lòng giằng co hồi lâu, mới lên tiếng: “Chú Mạc, xin lỗi, cháu không thể.”
Ông Mạc cầm ly nước trong tay dừng lại, ngước mắt nhìn Ôn Hinh, “Tiểu Hinh, cháu là đang từ chối?”
Sắc mặt ông Mạc tái nhợt, lui về sau hai bước rồi vô lực ngã ngồi xuống ghế, giống như trong nháy mắt đã già đi mười tuổi, ông khiếp sợ nhìn Mạc Nhiên, nhìn con trai của mình, hóa ra…Hóa ra nó vẫn chưa bao giờ quên đi thù hận, chưa từng tha thứ cho ông, từng ấy năm đến nay ông vẫn chưa thực sự hiểu hết về con trai mình, mà chỉ càng lúc càng xa nó.
Ông khó khăn nói ra, “Mẹ con…”
Mạc Nhiên lạnh lùng cắt ngang lời ông, “Đừng nhắc tới mẹ tôi, ông không xứng.”
Ông Mạc phức tạp nhìn Mạc Nhiên, trong mắt ông có hối hận, có áy náy, có bi thương…
Mạc Nhiên không để ý tới sự đau khổ của bố mình, xoay người rời đi, khi tới cửa lạnh lùng nói: “Hôn nhân của tôi không cần ông có đồng ý hay không. Chỉ cần ông có mặt trong hôn lễ là được rồi.”
Không để ý tới phản ứng của ông, Mạc Nhiên kéo tay Ôn Hinh ra khỏi quán cà phê.
Bên trong quán, ông Mạc suy sụp ngồi trên ghế, thì ra là không còn khí thế nữa, ông hôm nay chỉ là một người đàn ông trung niên đau lòng vì mất vợ.
Vừa nhắc tới ông Mạc, trong con ngươi Mạc Nhiên tụ lại một cổ lãnh ý, “Không cần để ý tới ông ấy.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị. Yên tâm đi.” Mạc Nhiên lạnh lùng chế giễu một tiếng, “Cho dù thế giới chỉ còn lại mình ông ta, ông ta cũng vẫn sống rất tốt.”
Ôn Hinh nhìn vẻ mặt cứng rắn của Mạc Nhiên, không biết nên nói gì cho phải, khúc mắc của hai cha con bọn họ chính là mẹ của Mạc Nhiên, một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng lại tuyệt thế phong nhã.
Trên đường trở về, Ôn Hinh không nhắc lại chuyện mới xảy ra, hai người yên lặng cho tới lúc về đến nhà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]