Trời dần tối, trong quán cà phê khách cũng bớt dần.
Ôn Hinh thấy những tia thất vọng từ trên mặt những người đó, nghĩ có chút buồn cười.
Thật là không nghĩ đến nam sắc lại có sức hấp hẫn lớn đến như vậy, người nọ hôm nay không tới những người này liền trưng ra một vẻ thất hồn lạc phách. Ôn Hinh đối với biểu hiện này vô phương lý giải.
Ôn Hinh và Tiểu Tô dọn dẹp mấy cái chén trên bàn, nghe tiếng thất vọng của Tiểu Tô, “Aiz, người nọ hôm nay không tới, cũng không biết ngày mai có tới không.”
“Aiz, không say đắm đến mức như vậy chứ.” Ôn Hinh có chút không chịu nổi nhìn tiểu Tô.
“Chị Hinh, người đẹp như chị làm sao mà hiểu được tâm tư của tục nhân chúng em.”
Tiểu Tô với vẻ mặt bi thương “Chị không hiểu”, làm Ôn Hinh muốn nổi da gà.
“Đinh___”
Tiếng chuông cửa reo lên, Ôn Hinh dọn dẹp bàn không ngẩng đầu lên, “Xin lỗi, chúng tôi đóng cửa rồi.”
Nhìn sang thanh âm của Tiểu Tô bên cạnh, âm thầm hít thở một hơi, không có động tĩnh.
Ôn Hinh khó hiểu, theo tầm nhìn của tiểu Tô nhìn sang, liền thấy một người đàn ông mặc bộ tây trang màu đen, đứng yên lặng cạnh cửa. Ngọn đèn dịu dàng bao quanh trên vóc người cao lớn của anh, tan đi một thân lãnh ý.
Đôi mắt đen sẫm lúc này đang lặng lẽ nhìn Ôn Hinh, trong mắt lộ ra tâm tình nồng đậm như bức họa, làm cho lòng người rung động.
Ôn Hinh nhìn hai mắt của anh, trong lòng nhất thời sợ hãi, ngón tay hơi run rẩy, suýt chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-nhu-cu/58132/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.