[Ởquãng thời gian niên thiếu chúng ta gặp được nhau, đó là quãng thời gian tự donhất, ngây thơ nhất. Chúng ta cứ tưởng không thích cuộc sống yên bình lặng lẽ,thì ra chỉ là sai lầm. Sự thật, chúng ta mong muốn thế.]
♥♥♥
Buổi đêm hôm đó, bệnh viện thị trấn Lỗ Hoa vốn nhànrỗi bỗng gà bay trứng vỡ. Tôi đứng ở cửa phòng bệnh nhân nội trú, nhìn từngnhóm bác sĩ ra ra vào vào, nghe được có người hỏi: “Cậu thanh niên mới đượcchuyển vào đây, ngay cả viện trưởng cũng bị làm kinh động, tôi đang chuẩn bịngủ cũng bị gọi giật tới.” Có người đáp: “Điện thoại trực tiếp từ cấp trênxuống, không rõ làm sao lại thế, dù sao chịu khó một chút, làm tốt bổn phận củamình là được rồi.”
Đội ngũ chữa bệnh cho Lâm Kiều chạy đến trong nửa giờ,nói nhận được điện thoại lập tức đưa anh ta đến bệnh viện đại học T. Lâm Kiềubị đặt ở trên chiếc cáng trắng xóa nâng lên xe, vẫn chưa tỉnh lại. Một ngườitrong nhóm đem áo khoác cởi ra phủ lên người anh ta, vài cô gái mắt ầng ậcnước. Một người nói: “Bệnh nặng như vậy rồi, anh Lâm tại sao còn theo chúng tađến nơi gian khổ thế này tham gia hoạt động.” Một người dụi đôi mắt hoe đỏ: “Aibiết được.” Tôi đứng ở một bên, tách biệt hẳn so với đám người bận rộn, cảmgiác như đang nằm mơ, lại giống như đang nhìn một cảnh quay cấp cứu trên phim,lòng trống rỗng không có chút cảm giác gì. Trước khi Lâm Kiều lên xe, cô gáitóc xoăn gặp buổi sáng chần chừ hỏi tôi: “Là Nhan Tống phải không? Cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-la-doa-hoa-hai-lan-no/3029257/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.