Sáng sớm hôm sau, bầu trời u ám, Tần Mạc kéo rèm cửaxem xét hồi lâu, bèn nhét thêm hai cái ô vào hành lý của tôi. Đêm ngủ tôi đạpchăn, sáng dậy mũi hơi nghẹt, bị anh phát hiện, lại cau mày nhét thêm một túithuốc to khủng bố vào hành lý. Túi thuốc đấy nhãn toàn ghi tiếng Anh, khiếnngười ta không biết hướng dẫn sử dụng thế nào. Khi ăn sáng anh ý thức được vấnđề đấy, lại lấy giấy bút dịch hết hướng dẫn sử dụng ra tiếng Trung, ra đến cửalại nói cho tôi nghe thuốc nào ngày uống mấy lần, bắt tôi nhắc lại không sai,mới gật đầu lấy xe đưa tôi ra ga.
Tôi đang cài dây an toàn, Tần Mạc nổ máy, đột nhiêndừng lại quay đầu hỏi tôi: “Em đã mang nước ngâm kính sát tròng chưa?”
Tôi vội vàng nhảy xuống xe quay đầu đi lấy nước ngâmkính sát tròng.
Vội vã chui vào xe, Tần Mạc khoanh tay trước ngực dựacửa xe: “Sữa rửa mặt?” Tôi nghĩ rồi gật đầu, anh xoay người mở cửa xe, lơ đãngnói: “Nhà quê chắc là lạnh lắm, mang găng tay chưa?”
Tôi đặt chai nước ngâm kính sát tròng xuống quay vàonhà lấy găng tay.
Cầm găng tay ra, chúng tôi vào xe, Tần Mạc trầm mặcmột hồi lâu: “Em đã chắc là mang đủ chưa?”
Tôi gật đầu: “Đủ rồi.”
Anh xoay người xuống xe: “Xem đã, tôi phải xem lạihành lý của em một lượt, thống kê xem có quên gì không.”
Tôi sốt ruột nói: “Tối qua em xếp đồ cẩn thận rồi,thật mà, chỉ quên có găng tay này thôi, anh đừng lằng nhằng nữa, muộn giờ tàuchạy mất. .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-la-doa-hoa-hai-lan-no/3029254/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.