* * * * * * *
Một con đường ngoằn ngoèo dọc theo bờ hồ, dài đến mức không nhìn thấy điểm cuối.
Đèn ở hai bên đường hắt những đốm sáng nhỏ, con đường dài xen kẽ sáng tối như một con mãng xà có hoa văn đồng đều lượn quanh mặt hồ.
Đêm hôm khuya khoắt, trên đường chỉ có một hoặc hai chiếc xe tình cờ chạy ngang qua.
"Vù—" Xe vút qua, mang đến một làn gió đêm xen lẫn ớn lạnh.
Bước chân Mục Tuyết Y chậm rãi, sâu một bước rồi lại nông một bước.
Nàng không thể bước nhanh, bình thường chống gậy có thể đi nhanh một chút, không có gậy, nàng như quay lại những ngày tháng vất vả tập luyện phục hồi chức năng.
Tuy mắt cá chân rất đau, nhưng nàng đã trải qua cơn đau đớn này ròng rã một năm, đã sớm không còn yếu ớt như trước kia.
Có điều cảm giác đau nhói...
Cứ khơi gợi một ít ký ức của nàng.
Ký ức về khoảng thời gian chữa bệnh.
Khi đó, vì bệnh tâm lý hành hạ, nàng luôn nhìn thấy những ảo giác do bản thân tưởng tượng.
Người thường xuyên nhìn thấy nhất là Chu Chẩm Nguyệt.
Lúc ăn cơm, ngẩng đầu lên chợt thấy A Nguyệt ngồi đối diện nàng.
Cầm chén, vừa nho nhã dùng bữa vừa cau mày nói: "Đừng nhìn tôi, nhanh ăn cơm đi."
Nhắm mắt ngủ, đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, A Nguyệt lại nằm bên cạnh nàng.
Vuốt ve tóc nàng, dỗ dành: "Tuyết Y ngoan".
Mỗi lần không chịu đựng nổi, mắt nhòe đi vì mồ hôi pha lẫn nước mắt.
Nàng vừa quay đầu liền nhìn thấy A Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-khong-tu-bo/865621/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.