* * * * * * *
Không ai trong xe lên tiếng.
Không ai ngờ Mục Tuyết Y sẽ nhìn thấu thân phận của bọn họ, Chu Chẩm Nguyệt không căn dặn, bọn họ cũng không dám tiết lộ một cách tùy tiện. Mọi người đều hơi căng thẳng, vô thức siết chặt ống quần, nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt mà vệ sĩ nên có.
Mục Tuyết Y dường như nhìn thấu lớp ngụy trang của bọn họ.
"Thôi, đừng sợ." Nàng nhẹ nhàng nói: "Cho dù tôi có nhận ra thì A Nguyệt cũng sẽ không trách mấy người đâu."
Đám vệ sĩ: "..."
Xe chạy trên con đường ngày càng quen thuộc, khi đi được nửa đường, Mục Tuyết Y đã biết mình đang đi đến nơi nào.
—— Căn hộ ven sông.
Đám vệ sĩ vẫn giữ kín miệng như bưng, lặng thinh đưa Mục Tuyết Y lên lầu.
Mở cửa, bọn họ bao vây quanh nàng, đưa nàng vào phòng khách.
Từ khi bước vào tòa nhà này, nhịp tim của Mục Tuyết Y bắt đầu chậm rãi tăng tốc.
Sau khi đặt chân vào phòng.
Lòng bàn tay dưới lớp găng tay không nhịn được đổ mồ hôi.
Vượt qua ngưỡng cửa, Mục Tuyết Y mơ màng hít một hơi.
Ngước mắt.
Nhìn thấy người nọ ngày nhớ đêm mong, trăm lần nhung nhớ hóa thành giấc mơ.
Cô ngồi ở đó.
Ngồi trên sofa dài trong phòng khách.
Một năm, Chu Chẩm Nguyệt không thay đổi là bao. Chỉ có mái tóc dài ra rất nhiều, cô ngồi ở sofa, đuôi tóc phía sau mềm mại uốn lượn.
Cô cầm một cái ly rỗng, rũ mắt nhìn xuống.
Chiếc nhẫn ngọc trên ngón trỏ càng trở nên bóng loáng qua lớp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-khong-tu-bo/865620/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.