Ánh mặt trời mới lên chiếu rọi trên quần thể kiến trúc hùng vĩ, có thể nói là to lớn đồ sộ. Bước ra khỏi điện Hiển Dương, tia nắng thật chói mắt, Hiến Dung híp mắt nhìn lên trời, mặt trời đã mọc lên rồi!
Mùa đông này vô cùng lạnh giá, những ngày âm u kéo dài thật lâu. Mưa tuyết đan xen như xối thẳng vào lòng người khiến đáy lòng cũng bắt đầu nấm mốc. Cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mặt trời! Hiến Dung phấn khởi nhảy nhót, đem chính mình hòa vào trong những tia nắng ấm áp, nàng nhắm mắt giang tay ôm lấy vầng thái dương.
"Chữ Diệu (曜) này, hay chữ Diệu (耀) đây, cũng đều mang ý nghĩa là ánh sáng chiếu rọi."
Bên tai truyền đến thanh âm trong trẻo thanh thúy như chuông bạc, tiểu cô nương mười hai tuổi mỉm cười dịu dàng với thiếu niên mười lăm tuổi toàn thân bẩn thỉu.
Nàng nghe thấy trong lòng mình vang lên tiếng "thình thịch" mạnh mẽ, giống như có một khe hở được mở ra ở nơi bị phong ấn chặt chẽ trong trái tim nàng và rồi ánh nắng lập tức chiếu sáng vào trong góc khuất ấy, nơi mà nàng cố tình không chạm tới. Những mẫu chuyện của quá khứ giống như hạt bụi nhảy múa trong ánh sáng, tựa như những tinh linh thỏa sức bay lượn trước mắt nàng. Nàng cứ như vậy tắm mình trong ánh nắng ấm áp, quên đi cả thân phận và quên đi những khó khăn trùng điệp ở phía trước, nàng chỉ nhìn thấy bản thân mình đang vô tư lự, còn có bóng dáng cao gầy bao phủ trong ánh sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-huy-hoang/3304673/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.