Hiến Dung đã gặp một loạt hoàng thân quốc thích trong hậu cung khổng lồ này và đã cố gắng hết sức để thích nghi với vai trò mới.
Xế chiều hôm đó, hai người kia cũng gặp nhau như đã hẹn.
Cảnh chiều xẩm tối đìu hiu, gió bắc như đao. Ở ngoại ô Lạc Dương trên núi Úc Sơn, trong rừng trúc bên ngoài am Quảng Hóa, bên cạnh phần mộ vốn lẻ loi lại có thêm một ngôi mộ mới. Không có bia mộ, không dễ gì thấy, người không biết rất dễ bỏ qua.
Đứng trước ngôi mộ mới, Dương Huyền Chi khoác trên mình bộ đồ tang với vẻ mặt bi thương và đôi mắt ngấn lệ. A Diệu mặc thường phục đứng sau lưng ông, lặng lẽ trao cho ông phong thư. Chỉ có thi thể của mẫu thân chàng là được chôn cất ở đây, còn đầu của bà vẫn nằm trong tay của Lưu Uyên, chiếc hộp gỗ lim tơ vàng kia không biết ở chốn nào. Chàng đã từng ẩn ý đề cập chiếc hộp ấy với Lưu Uyên, nhưng thứ chàng nhận được là thái độ chẳng ừ hử gì, cùng ánh mắt phức tạp, thờ ơ và âm trầm của ông ta.
Cả người Dương Huyền Chi run lên, ông đọc bức thư rất chậm, như thể muốn tìm lại bóng dáng nhỏ bé mảnh khảnh và xinh đẹp ấy giữa những hàng chữ kia. Mấy lần ông nghẹn ngào khó nhịn nổi, vội quay lưng lén lau đi nước mắt. A Diệu nhìn Dương Huyền Chi, bỗng một suy nghĩ nảy sinh trong lòng chàng: Ông yêu bà ấy ư? Hai người họ đã sống nương tựa vào nhau suốt mười bảy năm như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-huy-hoang/3304672/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.