A Diệu mười lăm tuổi vẫn cố chấp cầm đuốc đi sâu vào rừng tìm kiếm, vết thương thỉnh thoảng vẫn còn rất đau, cứ đi được một đoạn cậu buộc phải dừng lại nghỉ ngơi. Khu rừng này cực kỳ im ắng, thỉnh thoảng có vài tiếng chim cú kỳ dị vang lên rất đáng sợ.
Có bóng người chạy vụt qua phía trước, A Diệu vội hét lên: “Đứng lại!”
Bóng người đó vẫn không dừng lại, A Diệu cầm đuốc đuổi theo. Cậu kiệt sức, vừa chạy được vài bước thì ngừng chân thở hổn hển nói lớn: “Nơi đây ban đêm sẽ có dã thú xuất hiện, còn có rắn độc và nhện nữa,… nếu cô nương muốn bọn ta nhận xác cô nương vào sáng mai......”
Tiếng thét non nớt vang lên, bóng người đã đứng yên. A Diệu chậm rãi đi tới và dùng bó đuốc rọi sáng phía trước, cậu trông thấy toàn thân tiểu cô nương đang run cầm cập.
Trông thấy cô nương ấy vẫn đứng vững, A Diệu thở phào nhẹ nhõm, cậu định tiến về phía đó thì tiểu cô nương vội la lên: “Đừng sang đây!”
A Diệu nhẹ nhàng nói: “Cô nương, ta và huynh đệ của ta không muốn làm cô phải khó xử. Khi bọn ta thoát khỏi tình cảnh khốn đốn này, bọn ta nhất định sẽ thả cô ra. Cô nương ở trong rừng một mình vào ban đêm sẽ không an toàn đâu, hãy trở về với ta, được không?”
A Diệu càng tiến gần, tiểu cô nương càng lùi lại, vẻ mặt càng ngày càng quái lạ. A Diệu cảm thấy khó hiểu, bộ quần áo trên người cô nương ấy vẫn kín đáo không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-huy-hoang/3304615/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.