Đúng là A Diệu đang có giấc mộng đẹp.
Chàng mơ thấy mình trở về năm mười lăm tuổi, trở về ngôi đền đổ nát ấy.
*****
A Diệu đang nằm sấp trên đống cỏ khô, vết thương đau đến mức khiến cậu không thể ngủ được. Có người đang đẩy cậu, cậu mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy A Lạc ngồi xổm bên đống lửa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu cô nương kia quả thật bỏ trốn rồi! Đều tại đệ mềm lòng cả đấy, không cho ta trói cô ả lại!"
Cậu gắng gượng ngồi dậy, nhìn xung quanh, thật sự không thấy tiểu cô nương ấy đâu. Áo ngoài của cô nương ấy vẫn còn nằm trong xó, sớm đã bị A Lạc xé rách không thể mặc lại nữa. A Diệu cảm thấy hơi lạ. Trên người tiểu cô nương chỉ mặc một chiếc áo với một chiếc quần dài màu trắng. Nữ nhân thời đại này nhất định phải mặc thêm một lớp y phục bên ngoài, tuyệt đối không được mặc trang phục như vậy để người khác trông thấy. Hơn nữa cô nương ấy còn là người có giáo dưỡng xuất thân trong gia đình quan chức, nếu chuyện này truyền ra ngoài chắc chắn sẽ khó sống. Vì không nghĩ rằng tiểu cô nương dám ra ngoài với bộ dạng như vậy nên bọn họ chỉ trói tay mà không hề trói chân.
A Diệu lắc đầu nói: "Biết đâu cô nương ấy chỉ đi đại tiện. Dù gì cũng là một nữ nhi, cũng sẽ cảm thấy ngại nên không thể đi những nơi gần đây......"
A Lạc hổn hển cắt ngang lời cậu: "Đại tiện cái quỷ gì chứ, ta thấy cô ả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-huy-hoang/3304614/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.