Trước khi mặt trời lặn, bọn A Lan đi theo thương đội Bắc Hành thuận lợi rời khỏi Nhạn Nam Quan.
Đến địa giới Bắc triều, Tô Bắc Tương nhẹ nhàng thở ra: "May mà trở lại trước lúc mặt trời lặn."
Thành trước mắt so với Nam Đô còn phồn hoa náo nhiệt hơn, A Lan líu lưỡi: "Đây là Kinh Lang?"
Tô Bắc Tương giơ roi ruổi ngựa, trào phúng: "Chữ to không biết, trước đó lấy đâu ra dũng khí tự mình lên phía Bắc? Nếu như không gặp được Liên Hoa, ta thấy ngươi hiện tại trốn ra được cung Long Tuyền cũng sớm chôn thây ở Nam triều."
Hắn cười nhạo A Lan là cái gối đầu mới không bao lâu đã lại tiếp tục.
A Lan thiếu chút nữa bùng nổ, nhưng ngẫm lại, hắn nói cũng đúng, người như nàng không có kỹ năng bảo vệ bản thân lại còn đập Hoàng đế xém ngoẻo, nếu không có Bộ Liên Hoa cứu giúp, nói không chừng nàng thật sự đã chết từ tám đời rồi.
A Lan không phản bác cũng không nổi giận, chỉ ngẩng đầu âm thầm nhớ kỹ hai chữ Kinh Lang trên cổng thành.
Bộ Liên Hoa nghiêng người dựa ở bên cạnh, bộ dáng bệnh nặng mới khỏi không nửa điểm sức lực, mặc dù nghe được cũng không có sức lực mở miệng nhắc Tô Bắc Tương thu liễm một chút.
Một tay A Lan lặng lẽ túm ống tay áo Bộ Liên Hoa, sợ xe ngựa xóc nảy làm y đang lung lay sắp đổ lại ngã ra đất mất.
Vào Kinh Lang Thành không lâu sau đã tới chỗ ở của Bộ Liên Hoa. Tô Bắc Tương quay đầu lắc lắc bả vai Bộ Liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-giang-son/1021247/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.