Mỹ nhân không phân biệt nam nữ, chỉ cần là đẹp, ai cũng đều thích. 
Vân Khuynh tự biết không phải là con người nhìn mặt nhìn nhan sắc, nhưng Hoắc Nhất Hàng đẹp đẽ thế kia, cũng khiến nhịp đập của cô nhanh hơn mấy nhịp. 
“Khuynh Khuynh, em là bị vẻ đẹp thịnh thế của anh làm chao đảo rồi sao?” Hoắc Nhất Hàng ở trước mặt Vân Khuynh luôn có tính “tự yêu mình”, nhìn thấy Vân Khuynh si mê nhìn anh không nói chuyện, tâm trạng khá tốt, nhịn không được buông lời trêu ghẹo. 
“Anh ngồi trên cây làm gì thế?” Vân Khuynh lúc này mới phản ứng, vòng qua đầu xe đi đến dưới gốc cây mà Hoắc Nhất Hàng đang ngồi, ngẩng đầu nhìn Hoắc Nhất Hàng, trời xanh, hoa đào và trai đẹp, gần như đến trình độ thưởng thức của con mắt cũng cao được vài cấp bậc. 
“Em lên đây thì sẽ biết!” Hoắc Nhất Hàng leo xuống hai cành cây, đưa tay về hướng Vân Khuynh. 
Anh đây là muốn cô leo lên cây giống như anh? 
Cô còn đang mặc đầm đấy. 
“Mau lên đây đi, Khuynh Khuynh, không dám sao?” Hoắc Nhất Hàng có ý muốn chọc tức Vân Khuynh, còn cho cô một nụ cười mê người. 
Cũng không biết có phải nụ cười của Hoắc Nhất Hàng quá xảo quyệt, hay là cách chọc tức của anh có tác dụng rồi, Vân Khuynh vừa cắn răng, đưa tay qua đó. 
Thế là, sống được hai mươi mấy năm, Vân Khuynh lần đầu tiên leo lên cây. 
Nhưng cô không có ngồi lên cành cây, mà là bị Hoắc Nhất Hàng ôm chầm ngồi vào lòng anh. 
“Khuynh Khuynh, em xem!” Vân Khuynh ngồi vững xong, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-con-dai-co-anh-khong-hoang-mang/1496829/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.