“Một kẻ giết người, cũng còn mặt mũi để nói cứu à!” Lục Văn Bân nhìn vào khuôn mặt của Dương Liễu đang bị axit ăn mòn, chỉ cảm thấy rất hạnh phúc. “Tôi phá hỏng khuôn mặt cáo già của cô, tôi xem cô làm cách nào để quyến rũ đàn ông nữa! Nói tôi là phế vật, thì tôi sẽ làm cô trở nên xấu xí!” 
Lục Văn Bân đã không nhận ra rằng hành vi của mình đã là một tội ác, hoặc là nói rằng thần kinh của anh ta có chút vấn đề rồi. Sự hoang tưởng, giận dữ và thù hận khiến anh ta trở nên vô lý, anh ta đã gây thương tích trong đồn cảnh sát! 
Nhưng anh ta vui là được. 
“Đĩ điếm! Không phải là cô dựa vào chính khuôn mặt của mình để tỏ vẻ tội nghiệp và quyến rũ đàn ông đó sao? Tôi nói cho cô biết, axit mà tôi tạt lên mặt cô là tôi cố tình thanh lọc nó ra đó. Khuôn mặt này của cô, mãi mãi không phục hồi được nữa, hahaha để rồi xem, một người đàn bà xấu xí như vậy thì còn đàn ông nào thích cô nữa! 
Không phải suy nghĩ rằng sau khi ly hôn với tôi thì tìm người tiếp theo sao? Mùa xuân của cô sẽ không bao giờ đến nữa đâu! 
Tôi đã tìm thấy bằng chứng rồi, bằng chứng là cô đẩy mẹ tôi và đứa con của cô xuống lầu, tôi còn có cả bằng chứng cô dùng thẻ ngân hàng nước ngoài để đưa cho đại ca xã hội đen trong khu đèn đỏ một cọc tiền lớn, và số tiền này là dùng để hảm hại mẹ tôi! 
Tiện nhân, cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-thang-con-dai-co-anh-khong-hoang-mang/1496828/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.