“Cái gì?” Nguyễn Nhuyễn kinh ngạc hỏi: “Mi nói để cho Lục Ly mang ta đi tới nơi nào?”
“Nhà trệt nhỏ.”
Nguyễn Nhuyễn khẽ run, suy nghĩ một chút trực tiếp nói: “Nhưng mà bên kia. . . Cách đây quá xa, ta làm sao để cho Lục Ly mang ta đi đến nơi đó được chứ?”
Hệ thống dừng một chút, thấp giọng nói: “Đây chính là việc của cô.”
Nguyễn Nhuyễn: “. . . “
Đừng vô trách nhiệm như vậy chứ.
“Ta làm sao được Lục Ly mang đi, bên kia cách đây lái xe cũng phải hơn một giờ đúng chứ?” Cô nếu nhớ không lầm, bên này là trung tâm thành phố, mà bên kia, vẫn còn thuộc trong Lão Thành*, cách trung tâm thành phố, cũng có chút xa.
*Lão Thành là một quận của địa cấp thị Lạc Dương, tỉnh Hà Nam, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Hệ thống nghĩ nghĩ, đề nghị với cô: “Nếu không cô bỏ nhà đi thử một lần? Lục Ly nhất định sẽ qua bên kia tìm cô.”
Nguyễn Nhuyễn: “. . . Mi muốn ta bị Lục Ly đánh sao?”
“Có chút muốn.”
Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, nói: “Mi thôi đi, ta tự nghĩ biện pháp.”
Trông cậy vào hệ thống đều không có hy vọng gì.
Tròng mắt cô đảo tròn, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Suy nghĩ hồi lâu cũng không có biện pháp gì, Nguyễn Nhuyễn chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
Mặc dù muốn biến thành người, nhưng bây giờ cô lại có một chút mâu thuẫn..
Sau khi biến thành người, nhất định sẽ phải rời xa Lục Ly, mà không biến thành người, lại thật có lỗi với Lâm Thanh, có lỗi với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-va-meo-cua-anh-ay/1805634/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.