Nhiệm vụ hệ thống mỗi ngày cho, Nguyễn Nhuyễn thật sự cảm thấy đã kinh lại hỉ.
Chẳng qua nhìn lén, luôn luôn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Huống chi, là nhìn lén tắm.
Không phải nhìn lén thay quần áo, tắm rửa la có ý gì. . . Nhìn xem sẽ rõ.
Nghĩ đến dạng nhiệm vụ này, Nguyễn Nhuyễn cảm thấy có chút khó mà mở miệng, vạn nhất chọc mù mắt thì nên làm thế nào?
Cô chần chờ một chút: “Nhất định phải làm sao?”
“Nếu không thì sao ?”
Hệ thống lạnh như băng nói: “Đây không phải là nhiệm vụ cô muốn làm lúc trước sao?”
Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, nói: “Ta trước kia lúc nào nói muốn làm nhiệm vụ này?”
Hệ thống ừ hừ một tiếng : “Có.”
“Lúc nào?”
“Trước kia lúc Lục Ly tắm, cô không phải đi qua nhìn lén sao, đó không phải là ý cô muốn nhìn lén hắn tắm sao, tôi bây giờ là đang thỏa mãn tâm nguyện nhỏ bé khi làm mèo của cô có biết hay khôn.,” Hệ thống nói nghiêm trang, thật giống như nhiệm vụ này cho Nguyễn Nhuyễn quá mức vinh dự vậy.
Nguyễn Nhuyễn nghe chỉ muốn hộc máu, bị hệ thống nói một câu cũng khó mà nói tiếp.
Suy nghĩ hồi lâu, cô cũng không nghĩ ra cái gì để phản bác.
Chỉ yên lặng nghẹn ra một câu: “Vạn nhất bị Lục Ly phát hiện thì sao?”
Đoán chừng lại gọi cô là tiểu sắc lang.
Có lẽ còn chưa dừng tại đó đâu, Nguyễn Nhuyễn cảm thấy, nhiệm vụ này áp lực hơi lớn, trong lúc nhất thời có chút khó mà tiếp nhận.
Hệ thống bị cô hỏi, nói: “Tôi nói nhìn lén,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-va-meo-cua-anh-ay/1805629/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.